Kéo nhà họ Lâm đi cùng thế này, nhà họ Đinh hối hận gần chết.
Vừa đến nơi đã bị mất mặt, bên kia mới quát một câu đã rúm ró lại rồi. Không những không giúp được gì mà còn kéo tụt khí thế xuống.
Nhưng nhà họ Lâm hoàn toàn không có ý thức rằng mình đang kéo tụt khí thế. Thực ra, họ định sau khi đưa lương thực xong thì mới từ từ nói lý lẽ với Cao Tú Lan.
Có điều, vừa đưa xong, Cao Tú Lan đã tặng họ một nụ cười.
Bốn người nhà họ Lâm lập tức không dám hó hé, chỉ sợ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này. Hai bên đang hòa thuận thế cơ mà!
Cao Tú Lan ước lượng cái túi vải trong tay, chắc chừng được khoảng nửa ký. Đem nấu thành cháo loãng thì cũng đủ ăn một bữa. Bà càng cười tươi hơn, giọng đầy khách sáo: “Khách sáo cái gì chứ, đều là cháu nội cháu ngoại của tôi, tôi có thể để chúng nó thiếu miếng ăn được chắc?”
Nhà họ Lâm cười gượng, nhưng chẳng ai dám mở miệng. Trong lòng chỉ nghĩ: Bà không để chúng nó thiếu ăn á? Nếu không thiếu thì sao còn bảo tụi nhỏ đi đào giun kiếm ăn? Tin đồn lan khắp nơi rồi, ai cũng nói lũ trẻ đói đến mức chảy nước miếng khi nhìn giun. Phải đói cỡ nào thì mới đến mức ấy chứ! Ngay cả những người đói lả phải ăn giun, cũng còn nhắm mắt nhíu mày mà nuốt vào cơ mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT