Nhớ tới trên xe còn có mẹ vợ, Cố Trường An lập tức xìu xuống, ngoan ngoãn chạy xe với tốc độ đều đều, dọc đường chẳng dám mở miệng nói với Tô Thanh Hòa câu nào.
Nhưng Cao Tú Lan thì nói không ngừng: “Thanh Miêu Nhi à, con xem tóc mẹ thế nào, có ra dáng không?”
“Vừa nhìn là thấy ra dáng liền đó mẹ, đúng kiểu cán bộ luôn rồi.” Tô Thanh Hòa quyết đoán trả lời.
Cao Tú Lan hài lòng sờ tóc với quần áo của mình: “Về nhà còn phải soạn quần áo nữa, ôi trời, đúng là chưa chuẩn bị gì hết đây này. May mà về sớm, trong nhà vẫn còn hai tấm vải... Nhưng mà không được, làm cán bộ thì sao có thể mặc quần áo mới được chứ, như vậy là có lỗi với nhân dân.
Tô Thanh Hòa: “...” Mẹ cô giác ngộ tư tưởng thế này, sao cô cứ cảm thấy không quen ấy nhỉ.
Trên đường trở về đội sản xuất Hoàng Hà, vừa mới vào thôn, Cao Tú Lan đã kéo áo con rể mình: “Con rể à, xương cốt của mẹ như sắp rã rời ra rồi đây này, con đạp chậm chậm thôi, tốt nhất là như đi bộ ấy.”
Đạp xe mà như đi bộ? Cố Trường An cảm thấy khó vô bờ. Nhưng mà mẹ vợ đã lên tiếng rồi, anh không dám không nghe, thế là đành cố gồng lên, đạp xe từ từ cứ như đang tua chậm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play