Quả thật, khi còn bé tâm tư của Lục U chính là... xem Tưởng Đạc như vật sở hữu của mình.
Bởi vì toàn bộ khu này đều không có ai đối tốt với anh, cũng không ai chơi với anh. Anh không có mẹ, ba cũng mặc kệ.
Tuổi thơ dài dằng dặc của chàng trai anh tuấn này dường như chỉ có Lục U là người tốt.
Tan học hồi mẫu giáo, mẹ Lục đến đón Lục U cũng sẽ tiện thể mà đón luôn Tưởng Đạc.
Lục U một tay ôm búp bê, tay còn lại nắm tay anh trai Tưởng không được ai yêu thích.
Thậm chí cô còn cảm thấy anh cũng giống như búp bê cô ôm trong tay, là thuộc về mình, vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Sau vụ bắt cóc kinh hoàng kia, Tưởng Đạc người ghét chó chê cũng dần dần rời xa cô.
Khi đó cô thật sự có cảm giác buồn bực.
Lớn lên một chút, khi bắt đầu tuổi dậy thì, cô bắt đầu hiểu việc kết thông gia từ bé có nghĩa là gì thì càng không muốn lại gần anh.
Tưởng Đạc tuổi dậy thì bộ dạng rất đẹp trai, khiến người không dám nhìn anh lần thứ hai. Có điều tính cách anh rất quái đản, ương ngạnh, lại còn hung hãn như quỷ dữ.
Trong mắt Lục U ngoan ngoãn khi đó, anh chính là đang sa đọa, xấu xí.
Lần ấn tượng sâu đạm nhất chính là vào năm lớp 12, cô lấy dũng khí tìm anh nói chuyện, muốn anh đừng tiếp tục ăn chơi mà hãy cố gắng thay đổi.
Lúc đó chàng trai mặc áo jacket đen, dựa người trên mô-tô, dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng.
Anh mỉm cười, một tay đặt trên mô-tô, tay còn lại đang ôm eo hoa khôi của trường.
Chính là vẻ phong lưu bất cần đời.
"Tiểu công chúa, tìm anh có chuyện gì sao?" Anh nhai kẹo cao su, thuận miệng hỏi cô.
Lời của Lục U vốn đã lên đến môi, thế nhưng nhìn thấy cô nàng váy ngắn ở cạnh anh thì không thốt nên lời.
Cuối cùng, cô gái nhỏ mặt mày đỏ ửng, chỉ đáp. "Không có gì."
Sau đó cô nắm chặt quai balo, quay người bỏ chạy.
Phía sau lưng truyền đến âm thanh khởi động mô-tô, đám người trẻ tuổi lao vùn vụt ngang qua cô, khiến cô sợ hãi né ra.
Sau lưng chỗ ngồi của Tưởng Đạc là hoa khôi ban nãy, cô ta đang ôm chặt eo anh, cả người như dán sát lên anh.
Kể từ khi đó, Lục U đã hiểu ra, chàng trai quái gở kiêu ngọa năm đó đã không còn là người mà cô cho là vật sở hữu của mình nữa.
Bên cạnh anh đã có rất nhiều người khác rồi.
Về sau, tên nhóc Tưởng Đạc khiến thầy cô đau đầu thế mà thi đại học lại trở thành thủ khoa tỉnh khiến mọi người kinh ngạc.
Mọi người bất giác nhận ra, đứa bé bị xem thường ngày trước, đứa con riêng bị đối đãi bất công thật ra có bao nhiêu thông minh.
Khi đó ai cũng cho rằng anh sẽ điền nguyện vọng ở Thanh Hoa Bắc Đại, dù sao thành tích cũng cao như vậy, tùy tiện chọn một trường đại học cũng sẽ được nhận vào,
Nhưng mà, anh lại chọn trường đại học cùng với tiểu thanh mai.
Mọi người bắt đầu suy đoán, hôn ước của hai nhà Tưởng Lục có khi sẽ thành thật, dù sao khi họ còn bé cũng rất thân thiết.
Sau đó, Lục U có bạn trai.
Sau đó, Tưởng Đạc lấy được đề cử đi Maryland học ngành tâm lí tội phạm. Một lần đi liền là mấy năm, chưa từng quay về.
...
Gió đêm thổi đến khiến đầu tóc Lục U rối bời, khiến cô tỉnh lại từ trong hồi ức.
Cô và Tưởng Đạc nhìn nhau vài giây, không biết nên nói gì.
Con ngươi Tưởng Đạc dường như đang kìm nén cảm xúc. Nội tâm Lục U lúc này đang ủy khuất, vừa nhìn thấy Tưởng Đạc đã không kím nén nổi.
Anh một lần đi nhiều năm như vậy, đến điện thoại cũng không thèm gọi cho cô.
Một lúc lâu sau, Lục U chỉ vào chậu hoa lan trên tay anh, hỏi: "Tưởng Đạc, đây là bạn mới của anh sao?"
Khóe môi Tưởng Đạc cong lên, gằn từng chữ đáp: "Là bạn - gái - mới."
"À... vậy.. chúc mừng nhé?"
"Cảm ơn..."
Chậu hoa lan tinh xảo nằm trong l*иg ngực anh nhìn mềm mại đáng yêu.
Cũng khá giống bạn gái.
"Anh phải đối xử tốt với cô ấy."
"Ừ, anh sẽ thương yêu cô ấy."
Hạ Minh Phi đứng cạnh bọn họ, nghe thấy đoạn đối thoại này chỉ biết... im lặng!
Hai người có thể nói tiếng người không?
"Nghe nói em bị cắm sừng rồi?"
Lục U nhìn Tưởng Đặc, nhận ra được giọng nói trêu chọc của anh, hệt như trước đây.
Cô thản nhiên đáp. "Đúng vậy, em chia tay rồi."
"Khéo quá." Tưởng Đạc tiện tay mạnh mẽ vứt "bạn gái" xuống nước. "Anh cũng độc thân."
Hạ Minh Phi: "..."
Chậu hoa lan mấy trăm vạn đó có tội tình gì chứ!!!
Lục U lại hỏi anh: "Tưởng Đạc, anh nghỉ hè nên về đây sao?"
Tưởng Đạc nhìn mặt nước lạnh giá đang phủ một lớp sương mờ giữa tiết tháng Ba, anh đáp: "Anh du học ở Bắc bán cầu, chỗ đó vẫn chưa được nghỉ hè."
"Đúng nhỉ." Cô gái nhỏ ngốc nghếch cười. "Vậy anh tốt nghiệp thạc sĩ rồi hả? Nhanh thật đấy."
"Là tốt nghiệp bác sĩ."
Nhân học cùng tâm lí tội phạm kết hợp với nhau, cộng thêm đầu não thiên phú của Tưởng Đạc, anh chỉ cần một thời gian ngắn đã hoàn thành chương trình học mà người bình thường phải mất rất nhiều năm.
Bầu không khí bỗng chìm vào yên lặng một lần nữa.
Lục U không biết phải nói gì, vừa lúng túng vừa xấu hổ, chỉ có thể tạm biệt anh: "Vậy em về nhà trước đây, tạm biệt."
Lúc Lục U vẫy tay quay người rời đi, Tưởng Đạc bỗng nói: "Em không nhận ra ông đây đang khẩn trương sao?"
Anh không nói lời này còn đỡ, bây giờ nói ra lại khiến nhịp tim Lục U đột ngột nhảy lên, cô quay đầu nhìn anh.
Anh đứng ở cầu thang, gió sông nhẹ nhàng, sau lưng anh là thành phố đầy ánh đèn phản chiếu trên mặt nước.
Chàng trai nhếch môi, nở nụ cười không có ý tốt.
"Khẩn trương cái rắm!"
...
Chuyên ngành thiết kế thời trang và tâm lý học đều là hai ngành đứng đầu của đại học Thanh Phù. Có điều sinh viên sau khi tốt nghiệp được tuyển dụng rất ít.
Lớp học thiết kế thời trang của giáo sư Kevin là môn Lục U thích nhất.
Anh ta cột bím tóc nghệ thuật nho nhỏ, đeo kính gọng đen, nhìn vô rất có cảm giác. Anh ta còn từng thiết kế cho thương hiệu xa xỉ Dior.
Trên lớp, giáo sư Kevin trình chiếu một tòa kiến trúc và yêu cầu học sinh tự tay thiết kế những bộ quần áo phù hợp theo phong cách này.
Hơn nửa giờ sau, các sinh viên lần lượt đều hoàn thành bản thiết kế.
Tô Nhị không nhìn được đem bản thiết kế của mình cho Lục U xem: "Thấy áo, tớ vừa hoàn thành đấy."
Lục U nhìn bản vẽ của cô, là một chiếc váy loe kiểu retro phức tạp.
"Cảm giác giống như xuyên từ thế kỉ 21 về thời Trung Cổ."
"Đúng vậy, tớ chính là muốn cảm giác Trung Cổ." Tô Nhị nhỏ giọng, tự hào nói. "Chiếc váy này mà được bán trên mấy sàn thương mại điện tử nhất định doanh thu sẽ tốt cho coi."
"Có điều... cậu nhầm đề sao?"
"Hả? Đề gì?"
Lục U chỉ vào kiến trúc trình chiếu phía trên. "Tụi mình cần thiết kế phong cách hiện đại giản dị kiểu này mà."
"Cái gì! Còn có đề nữa hả?"
"..."
Cô hiểu rồi, bạn cùng phòng căn bản không có nghe giảng.
Đúng lúc này, giáo sư Kevin nói: "Bây giờ, mời các bạn sinh viên nào tự nguyện muốn chia sẻ tác phẩm của mình. Tôi sẽ chọn cái tốt nhất để đưa vào sách do chính tôi biên soạn. Mặc dù sách không được phát hành, trên thị trường các em cũng sẽ không mua được, nhưng tin tôi đi, chuyện này đối với tương lai thiết kế sau này của các em nhất định có ích."
Lời vừa dứt, phần lớn sinh viên đều nhao nhao tự đề cử, muốn lên bục chia sẻ về bản thảo của mình.
Ánh mắt giáo sư Kevin ngoài ý muốn bắt bẻ, lắc đầu liên tục, đánh giá cũng rất sắc bén, hoàn toàn không chừa cho ai mặt mũi.
"Không có cảm giác, thương mại hóa quá, hợp với khẩu vị đại chúng. Có điều nếu giới thời trang tương lai của Trung Quốc mà đều là các em thiết kế như vậy thì đi tong!"
Người bị anh ta nhận xét sắc nhọn như vậy là nữ sinh tên Tôn Thấm. Cô ta cầm bản thiết kế Hắc Hồ Điệp kết hợp với với váy trắng đơn giản, cắn răng nói. "Hợp với trào lưu đại chúng có gì không tốt ạ? Không phải động lực phát triển cái ngành nghề này cũng là thương mại sao thầy?"
Lời vừa nói liền được rất nhiều bạn học tán thành.
Tôn Thấm nhận được sự đồng tình, dũng khí tăng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Kevin.
Kevin cười lạnh: "Em cảm thấy một nhà thiết kế giỏi là một nhà thiết kế sẽ đi theo trào lưu sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao ạ?"
"Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận việc trong nước có rất nhiều thiết kế như vậy. Tất cả đều là vì tiền mà kết hợp giữa thẩm mỹ trào lưu đại chúng. Có điều một nhà thiết kế chân chính chính là một nghệ thuật gia, mà đối với nghệ thuật gia thì họ vĩnh viễn chính là người tạo ra trào lưu."
Những lời này lập tức khiến các sinh viên rơi vào trầm tư.
Quả thực, người đứng đầu ngọn sóng ... sẽ không bao giờ là người chạy theo xu hướng, mà là người sáng tạo.
Lục U bị lời của Kevin nói đến nhiệt huyết sôi trào. Đúng lúc này, Tô Nhị cầm bản thiết kế của Lục U giơ lên.
"Giáo sư Kevin, bạn cùng bàn của em muốn trình bày."
"Này, cậu..."
Kevin nhìn về phía cô: "Bạn học Lục U, em thử đem bản thảo lên đây đi."
Lục U bất đắc dĩ đứng dậy, cầm bản thiết kế của mình đặt ở máy chiếu.
Thiết kế của cô là một chiếc váy trắng viền mỏng hình chữ H, trước ngực là một chiếc quạt hình lá sen, cùng với phong cảnh chính giữa tương trợ cho nhau. Chân váy xòe ra, đơn giản nhưng lại đem đến cảm giác hiện đại.
Tôn Thấm lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Một thiết kế quá phổ thông.
Điều làm cô ta không ngờ đến chính là, Kevin lại thốt lên kinh ngạc: "Nice! Đây là tác phẩm tốt nhất mà tôi thấy hôm nay."
Bên dưới các bạn học vô cùng bất mãn lên tiếng.
"Tác phẩm này có khác gì của tôi đâu?"
"Thiết kế này của tôi cũng không khác gì của cô ấy."
"Đúng vậy, cái này còn không đặc sắc bằng Hắc Hồ Điệp của Tôn Thấm."
"Giáo sư Kevin không phải vì Lục U xinh đẹp nên cố ý khen đó chứ?"
Đám học sinh nhiệt tình bàn luận, thậm chí còn không để thêm lời họ đã nói là gì.
Kevin chậc chậc lắc đầu, khinh bỉ nhìn họ: "Mấy người chỉ đem lại cảm giác của kiến trúc, không hề để ý đến việc điểm đẹp nhất của kiến trúc này chính là núi tuyết cùng hoa đào phía sau."
Quả nhiên, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào kiến trúc, hoàn toàn không để ý bối cảnh xung quanh.
Chỉ có Lục U đem những đường cong của núi tuyết tạo thành dây, kết hợp với góc chân váy.
Dây chuyền được sử dụng như một phụ kiện, không gây sự chú ý nhưng lại phô ra vẻ sang trọng, và hoàn hảo thể hiện được chức năng của vật làm nền.
Các bạn học ban nãy còn nhao nhao lúc này yên lặng tâm phục khẩu phục.
Trước đây Lục gia kinh doanh thời trang xa xỉ, vậy nên Lục U từ bé đã mẫn cảm với thời trang, điểm này các bàn học hoàn toàn khó mà bì lại cô.
Đây cũng là lí do giáo sư Kevin coi trọng cô.
Sau khi tan học, Kevin không hề do dự đem tài liệu của mình đưa cho Lục U: "Về sau khi thiết kế, em có thể tham khảo thêm trong này."
"Cảm ơn giáo sư!"
"Em rất có thiên phú, có điều vẫn cần cố gắng thêm."
Lục U đưa hai tay kính cẩn nhận lấy, mi mắt cong lên, không nhìn được vui vẻ đáp: "Vâng, em biết rồi ạ."
"Nghe nói em đang phác họa bản thảo cho một văn phòng thiết kế?"
Nghe thấy lời của Kevin, trong lòng Lục U trở nên hồi hộp, biết rõ được sẽ bị mắng.
Quả nhiên, Kevin bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Thiên phú và linh cảm của nhà thiết kế là vô cùng quý giá, hi vọng em đừng lãng phí chúng."
Lục U cắn răng đáp: "Nếu có thể, ai mà chẳng muốn trở thành một nhà nghệ thuật ạ? Có điều nghệ thuật thuần túy... lại không đem lại cơm ăn."
"Lục U..."
Kevin còn muốn khuyên cô, nhưng Lục U đã ngắt lời anh ta: "Giáo sư Kevin, cảm ơn thầy đã quan tâm."
Có điều mục tiêu trong lòng cô rất rõ ràng. Những chuyện cô làm đều là vì người nhà.
Vì họ, cô có thể liều lĩnh.
...
Sau khi tan học, Tô Nhị kéo tay Lục U hỏi: "Tối nay cậu có làm gì không, cùng tớ đi xem phim đi."
"Không được rồi, tớ phải đến thư viện." Lục U đáp. "Tớ phải hoàn thành bản thảo trong ba ngày nữa."
"Cậu cũng liều mạng quá đi, lúc nào cũng vẽ bản thảo."
"Cuối tuần nhé, cuối tuần nhất định tớ sẽ đi xem phim với cậu."
"Được, một lời đã định."
Ngay lúc hai người vừa đi ra khỏi khu dạy học, lớp trưởng kịp thời đuổi kịp Lục U, gọi: "Lục U, cậu đến phòng giáo vụ một chuyến đi."
"Sao vậy?"
"Hôm qua Chu An Ny ở lớp bị người ta cắt tóc, cô ấy đến phòng giáo vụ báo cáo cậu,"
Lục U ngồi không cũng trúng đạn, hoang mang nói.
"Đâu phải tớ cắt tóc cô ta?"
Lớp trưởng bất đắc dĩ đáp. "Nghe nói là do vị hôn phu thanh mai trúc mã của cậu làm."