Lúc Lục U rời khỏi văn phòng thiết kế đã là 9 giờ tối.
Cô một mình đi ngang qua phố ăn đêm náo nhiệt, cảm thấy đói meo, bụng sôi ùng ục.
Phố ăn đêm đại học Thanh Phù bởi vì khá nổi tiếng, buôn may bán đắt, vậy nên giá đồ ăn cũng tương đối cao. Một bát bún xào cũng phải lên đến 20 tệ.
(*) Nguyên bản của từ này là "khối", cách gọi khác của "tệ" bên Trung nên mình dịch luôn là tệ cho dễ hiểu.
Lục U lúc này vừa được nhận lương, trong túi cũng khá dư dả, có điều cô không muốn phí 20 tệ chỉ để ăn một bát bún xào.
Phía đối diện là "Tiệm nhỏ ngọt ngào" - tiệm bánh kem được trang trí màu hồng bắt mắt với ánh đèn neon nhàn nhạt. Cô chợt nhớ đến hộp bánh sinh nhật đã đặt cho Hứa Trầm Chu.
Bánh kem không có tội tình gì.
Lục U dứt khoát đi về phía tiệm bánh.
Bên trong tiệm bánh ngạt ngào mùi bơ, kí©h thí©ɧ vị giác khiến người xung quanh thèm ăn.
Lục U đi đến quầy hàng phái trước. "Chào cô, tôi có đặt trước bánh kem, bây giờ đến lấy."
Chị gái đứng ở quầy bán hàng chậm rãi lấy bánh kem từ trong tủ lạnh, còn nhắc nhở cô: "Cô nhất định phải ăn trong hôm nay đó nha!"
"Cảm ơn."
Lục U cầm bánh kem đi đến bờ sông ở ngoài khuôn viên, ngồi ở trên bậc thềm. Gió đêm thổi đến, cô mở hộp bánh ra.
Bên trong là bánh mousse vị trái cây, còn có thiệp chúc mừng đặt ở trên.
Chúc mừng sinh nhật tuổi 25 của Chu Chu đáng yêu nhà chúng ta.
Khóe miệng Lục U nở ra một nụ cười trào phúng, sau đó vứt tấm thiệp đi.
Gió đêm cuốn tấm thiệp bay đến một quầy hàng xa xa, sau đó bị một chiếc giày đen mới tinh của chàng trai nào đó dẫm lên.
"Anh Đạc, cô gái thích ăn bánh kem ngồi ở chỗ bờ sông kia trông thật giống vị hôn thê thanh mai trúc mã xui xẻo của anh!"
Giọng nói của Hạ Minh Phi truyền đến bên tai anh.
Tưởng Đạc hững hờ nghiêng đầu, nhìn thấy Lục U đang ngồi ở bờ sông ăn bánh kem nhanh như vũ bão.
Cô nghiêm túc nhấm nháp chiếc bánh mousse, giống như gió cuốn mây trôi, ngay cả kem bơ trên dao cũng bị liếʍ sạch.
Giống như bị bỏ đói mười ngày.
Cô vẫn hệt như dáng vẻ thuở bé, vụng về khờ ngào như mèo con.
Cô gái nhỏ ăn xong bánh kem, dường như rất thỏa mãn mà nấc một cái, sau đó vứt hộp bánh ở bên cạnh. Có vẻ cô vẫn không có ý định rời đi, chỉ nhấc cằm ngây ngốc thưởng thức cảnh đêm.
Không lâu sau, cô bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.
Thời gian lại tiếp tục trôi đi, từ âm thanh nức nở đã trở thành khóc như mưa, cảm xúc căng thẳng dường như đều phát tiết ra lúc này.
Tưởng Đạc nhíu mày, vô thức thu lại tầm mắt.
"Còn khóc nữa, nhìn thật tội nghiệp." Hạ Minh Phi ngượng ngập nở nụ cười. "Dù sao cũng là tiểu thanh mai của anh, để em đi an ủi một chút mới được."
Tưởng Dạc ngồi trên ghế xốp, cả người khẽ nghiêng, ngón tay bứt xuống vài cánh hoa lan, thản nhiên nói.
"Cậu có gan thì thử đến đi, tiểu thanh mai này của tôi gan lớn hơn trời, biết đâu sẽ trực tiếp đá cậu xuống nước làm mồi cho cá."
"Chưa chắc mà." Hạ Minh Phi ung dung giải thích. "Trước kia cô ấy là "tiểu công chúa" ai cũng không dám trêu chọc. Dù sao Lục gia khi đó cơ nghiệp lớn như vậy, lại còn được bị hôn phu như anh sủng ái che chở, có muốn lên trời hái sao cũng không ai cản được."
Tưởng Đạc nhìn thì hờ hững, nhưng thực chất cũng rất chăm chú lắng nghe, muốn tìm hiểu vài chuyện từ lời của cậu ta. Anh muốn biết những năm anh không ở đây, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Hai năm nay, Lục gia liên tục xảy ra chuyện, cô ấy thật sự rất xui xẻo. Mẹ thì bệnh, ba thì nhảy lầu tự tử, chân cũng tàn phế rồi. Còn có em trai bây giờ vừa lên cấp ba nữa. Cả nhà bọn họ đều dựa vào một mình cô ấy."
Anh khẽ cọ xát cánh hoa trong đầu ngón tay, bất giác nắm chặt.
"Vậy nên mấy năm nay tính tình "tiểu công chúa" thay đổi rất nhiều. Đặc biệt đối với bạn trai của cô ấy, dường như là luôn rất nghe lời."
Chuyện Lục gia phá sản Tưởng Đạc cũng biết, có điều anh về nước sau khi chuyện đó đã xảy ra rồi.
Khi anh đi du học, người trong nhà cũng không nói cho anh chuyện Lục gia phá sản.
Bản thân anh sợ mình không khống chế được tình cảm mãnh liệt của mình, lại lỡ làm ra chuyện gì đó tổn thương cô. Vậy nên đi du học nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về, hoàn toàn không muốn biết tin tức của cô.
Không ngờ lần này học xong trở về, tiểu thanh mai được anh cưng chiều đến tận trời lại... nghèo túng đến thế này.
Trước đó Tưởng Đạc cũng nghe được chút thông tin vụn vặt từ bạn bè.
Nói rằng cô chỉ vì mấy ngàn tiền học bổng mà bất hòa với bạn cùng phòng.
Nói cô làm việc cả ngày lẫn đêm, thu nhập mỗi tháng hơn một vạn, vậy mà vẫn chỉ ở nhà ăn bánh bao.
Nói cô bị bạn thân cũ xem thường nhưng cũng không dám phản kháng.
"Tiểu công chúa" không ai sánh nổi, bây giờ đã trở thành "bánh bao" mềm yếu bị người ta bắt nạt chỉ biết im lặng.
Tưởng Đạc khi nghe được tất cả sự tình, đau lòng như cắt.
Lục U lau nước mắt, sau khi phát tiết xong thì cảm thấy mình thật ngốc.
Cô không khóc vì Hứa Trầm Chu.
Chuyện của Hứa Trầm Chu giống như một cái kíp nổ, khiến cho áp lực trong lòng cô tích tụ lâu ngày hoàn toàn bùng phát.
Sau khi phát tiết đủ rồi, cô lau khô nước mắt, lấy dũng khí để tiếp tục đối mặt với cuộc sống.
Đúng lúc này, sau lưng cô truyền đến tiếng huýt sáo. Một vài tên tóc vàng cà lơ phất phơ đi đến bên cạnh Lục U.
Cô gái nhỏ có dáng dấp đẹp mắt, khóc lên càng động lòng người. Tư vị đặc biệt này khiến đám lưu manh nhanh chóng để mắt đến.
Sắc trời đã tối, bên bờ sông lại không có ai, chỉ có một quán bán hàng nhỏ cách đó không xa là còn mở.
Đám côn đồ này thực ra cũng không dám làm gì quá giới hạn, chỉ có thể đùa giỡn vài câu.
"Người đẹp, thất tình sao?"
"Đến đây, anh trai thương em."
"Ở đây có nhiều anh trai như vậy, hay là em chọn một đi?"
...
Lục U bị dọa sợ xanh mặt, quay người muốn đi.
Một tên côn đồ lớn gan kéo cô: "Người đẹp, khoan hãy đi..."
Lời còn chưa dứt, một âm thanh "ào" vang lên. Tên côn đồ vừa kéo Lục U đã bị người ta đá một phát rơi xuống sông.
Tiết trời tháng ba rất lạnh, nước sông giống như muốn đóng băng, dù hắn ta biết bơi cũng đủ lạnh rét cả người.
"Lâu rồi không được làm thịt ai."
Âm thanh của chàng trai rõ ràng vang lên, kèm theo vài phần phách lỗi phóng túng.
Đám côn đồ đánh giá chàng trai, sắc mặt anh lạnh lùng cứng rắn, trên người còn mang theo cảm giác tà khí khó nói.
Nhận ra không thể chọc vào người này, tên côn đồ kéo bạn mình từ dưới nước lên, mau chóng rời đi.
Lục U đứng quay lưng về phía anh, rõ ràng nghe được giọng nói quen thuộc nhưng không có dũng khí quay đầu.
Chàng trai cũng không đi lại, chỉ nhìn bóng lưng của cô, con ngươi đen nhánh lộ vẻ nhẫn nại và tham lam.
Hai người giằng cô một lúc lâu trong giá rét.
Cuối cùng Hạ Minh Phi chạy tới, kêu lên: "Hai người mấy năm không gặp, có còn nhớ nhau không vậy? Cần tôi giới thiệu lại hộ không? Tưởng Đạc, Lục U. Hai người trước đây thân nhau đến mức ngủ chung một cái giường, về sau suýt nữa là kết hôn rồi."
Lục U cắn răng, lấy cũng khí quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông dáng người cao cao, thắt lưng thon thả, mặc một chiếc áo hoodie màu đen giản dị, bên tay còn ôm một chậu hoa lan.
Ngũ quan của anh cứng rắn, rõ ràng, ánh mắt hoa đào mang theo vài phần lười nhác, lãnh đạm.
Nốt ruồi đỏ thắm đa tình ở đuôi mắt sáng rực động lòng người, giọng nói ôn nhu cất lên, giống như thì thâm giữa người yêu với nhau.
"Sói trắng nhỏ, anh trai Tưởng về rồi đây."
(*) Từ gốc của sói trắng nhỏ là "小白眼狼" tức là Tiểu Bạch Nhãn Lang. Mình dịch thành Sói trắng nhỏ cho đáng yêu.
"..."
Lần đầu tiên Lục U gặp Tưởng Đạc là tại tiệc mừng họ của bà nội nhà họ Tưởng.
Tất cả con cháu của Tưởng gia khi đó đều ăn mặc sạch sẽ, ngồi ở bàn tiệc tròn, cười cười nói nói rất ầm ĩ.
Chỉ có Tưởng Đạc là một mình ngồi ở bàn nhỏ ăn cơm trắng, trông cực kì tội nghiệp.
Lục U nghe nói anh là con riêng của ba Giang ở bên ngoài. Bởi vì mẹ mất không ai chăm sóc nên mới mang về Tưởng gia nuôi như chó trong nhà.
Lục U khi đó còn nhỏ tuổi, nghe không rõ.
Vì sao anh trai nhỏ trắng trẻo như vậy lại giống chó được cơ chứ?
Về sau cô tình cờ nhìn thấy Tưởng Đạc đang giơ tay định với lấy hộp đường trên bàn trà thì bị Tưởng phu nhân bóp mạnh tay, mu bàn tay tím bầm.
Làn da của anh vốn trắng như tuyết, vậy nên vết bầm hiện rất rõ ràng.
Cậu bé khi đó vội vàng rút tay về, vô cũng ủy khuất, ánh mắt dường như ẩn giấu vài giọt nước mắt,
Có điều anh vẫn kiên cường cắn răng, quyết không rơi nước mắt.
Lục U cầm một viên kẹo socola trên bàn, nhân lúc mọi người không để ý mà nhét vào túi áo anh.
Tưởng Đạc không hiểu nhìn cô.
Cô bé cười lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, vỗ vỗ vai anh nói thầm bên tai: "Đừng khóc, về sau anh muốn ăn kẹo đường thì nói với em."
Lục U là đứa bé duy nhất ở đó không sợ anh, còn cho anh kẹo.
Cùng là người bạn duy nhất của anh.
...
Hai nhà Tưởng, Lục vốn là hàng xóm. Vậy nên hai đứa nhỏ cũng có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.
Bà nội Tưởng đối với cái danh con riêng hoàn toàn không để tâm, đều yêu thương cả.
Thấy anh và Lục U ngày càng thân thiết, bà mới nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói trông chúng thế này thật tốt, vậy nên dứt khoát muốn hẹn hôn ước từ bé.
Lục gia bên này cũng rất vui vẻ đáp ứng. Tưởng gia kinh doanh bất động sản trải rộng khắp cả nước, chính là gia tộc quyền thế có tiếng, nếu có thể trở thành thân thích của họ thì sau này sẽ có chỗ dựa vững chắc.
Khi đó Lục U vẫn là một cô bé không tim không phổi, ngày nào cũng chạy theo Tưởng Đạc hỏi: "Bạn mẫu giáo của em nói sau này em sẽ gả cho anh, là thật ư?"
Tưởng Đạc mặc dù tuổi nhỏ nhưng tính cách lại trưởng thành sớm.
Anh nhìn búp bê nhỏ trẳng trẻo trước mặt, hai tai đỏ ửng, sợ cô sẽ tránh xa anh nên nghiêm túc giải thích: "Hôn nhân sắp đặt là chuyện lỗi thời rồi, em đừng nghe tên nhóc nói bậy, anh chỉ là anh Tưởng của em thôi."
Lục U ngây ngô nở nụ cười. "Được, anh Tưởng."
(*) Từ "anh" trong anh Tưởng là "ca ca", ý chỉ anh trai.
Lên cấp 2, Tưởng Đạc trải qua một vụ án bắt cóc ác mộng.
Kẻ sát nhân là một kẻ biếи ŧɦái cực kỳ giàu có, đã dụ dỗ và bắt cóc anh cùng 3 đứa trẻ khác trong khu.
Ba đứa trẻ kia đều không may gặp nạn, chỉ có Tưởng Đạc thoi thóp đuộc cảnh sát cứu về, trên người anh đều là máu và vô số vết thương.
Bác sĩ nói anh có ý thức sống sót rất mãnh liệt, cầm cự đến hơi thở cuối cùng chờ người đến cứu.
Mặc dù hung thủ đã bị bắt, thế nhưng cơn ác mộng của Tưởng Đạc vẫn chưa hề kết thúc.
Bởi vì ba đứa trẻ còn lại của vụ bắt cóc đều đã chết, chỉ còn Tưởng Đạc còn sống, trong khu dần xuất hiện rất nhiều lời đồn,
Kỳ quặc nhất là, có người còn nói Tưởng Đạc âm mưu cùng kẻ sát nhân bắt đóc bọn trẻ kia.
Lí do là vì bọn chúng thường ngày luôn xem thường, đánh đập, còn cướp đồ chơi của cậu bé.
Ánh mắt của đứa con riêng này thường ngày nhìn họ luôn tràn đầy căm phẫn và thù hận, nhất định là muốn báo thù từ sớm.
Từ người may mắn sống sốt, anh bỗng chốc trở thành kẻ chủ mưu.
Mà việc trước khi anh bị bắt nạt lại trở thành bằng chứng phạm tội.
Những gia đình bất hạnh mất đi con cái đều nhằm vào Tưởng Đạc còn sống sót.
Trước kia anh bị con nít bắt nạt, bây giờ đến người lớn cũng bắt nạt. Họ lén đem anh đến một nơi vắng người, đánh đập tàn nhẫn, "phát tiết" nỗi thống khổ vì mất con.
"Vì sao người chết không phải là mày!"
"Mày mới là đứa đáng chết nhất!"
...
Tưởng phu nhân đương nhiên cũng ghét đứa con riêng Tưởng Đạc này, vậy nên đối với mấy việc kia bà ta đều mặc kệ, để cho người khác bắt nạt anh.
Ông nội tưởng tuổi tác đã cao, thường ở khu nhà cũ của gia tiên, hoàn toàn không biết chuyện.
Trong mấy năm đó, một mình Tưởng Đạc chiến đấu, mạnh mẽ trưởng thành.
Trước đây anh sẽ khóc, về sau bị sỉ nhục thì không còn khóc nữa, chỉ thâm trầm cười đáng sợ như quỷ dữ.
Lục U có biệt danh là "Tiểu công chúa", là một cô bé tốt bụng thường bênh vực kẻ yếu, đương nhiên cô không chịu được khi anh trai Tưởng thân thiết từ bé bị sỉ nhục, nhiều lần giúp anh ra mặt tranh cãi.
(*) Gốc là "Tiểu bảo trâm" nhưng mình không biết dịch sao cho hay nên dùng "tiểu công chúa".
Có một lần, cô bị anh trai của đứa bé bị hại đánh lại.
Tưởng Đạc khi đó ôm cô vào lòng, dùng cơ thể mình bảo về cô.
Lần đó Lục U bị dọa đến hồn phi phách tán.
Sau đó cô ngồi ở bờ sông, ôm lấy cánh tay của Tưởng Đạc, không ngừng khóc: "Thật đáng sợ."
Tưởng Đạc không nói một lời, chỉ chăm chú nắm tay cô.
Về sau anh chủ động tách xa cô, mắng cô là một đứa nhỏ liều lĩnh, muốn cô từ sau không quấn lấy anh nữa. Còn nói anh thấy cô rất chướng mắt, sẽ không cưới cô.
Lục U lúc đó đã hơi lớn, có lòng tự trọng, nghe thấy những lời đó thì vừa thẹn vừa xấu hổ, không thèm nói chuyện với Tưởng Đạc nữa.
Tiểu học, cấp hai, cấp ba... Thời gian trôi nhanh như suối chảy, cô và anh bây giờ đều đã trưởng thành rồi.
Năm cấp ba, khuôn mặt bánh bao của Lục U bắt đầu thay đổi, trở nên xinh đẹp như hoa, là nữ thần ai gặp cũng thích.
Tưởng Đạc lớn lên thành một tên côn đồ không ai dám trêu chọc, nhẫn tâm hết mực, nụ cười đáng sợ như quỷ dữ.
Dù vậy, gương mặt của anh có là quỷ thì cũng là quỷ đẹp trai, câu dẫn không ít nữ sinh.
Lục U nghe nói anh cứ mười ngày là lại đổi bạn gái, số người không đếm xuể.
Cô đã từng thử khuyên bảo Tưởng Đạc, muốn anh học tập thật giỏi, thế nhưng đều bị dáng vẻ ngả ngớn của anh hù dọa cho chạy mất.
Về sau cô quyết định mặc kệ anh, để anh sa đọa tùy ý.
Vậy mà, Tưởng Đạc "sa đọa" kia lại đậu cùng trường đại học với cô, điểm còn cao hơn cô tận 40 điểm, trở thành thủ khoa của tỉnh.
Tâm trạng Lục U khi đó vô cùng phức tạp, bởi vì cô nhận ra trong phương diện học tập Tưởng Đạc mới là thiên tài, cô cứ như một thằng hề.
Sau khi lên đại học, Tưởng Đạc dường như đã thu liễm lại tính tình. Quan hệ giữa hai người cũng dần hòa hoãn, trở về làm bạn bè.
Có điều bản chất của anh vẫn rất xấu, lúc nào cũng trêu chọc cô, khiến cô giận dữ không thôi.
Lục U tuyệt giao với anh rất nhiều lần, có điều vẫn không thoát được con rồng hung ác này.
Khi Lục U cùng chủ tịch hội sinh viên, cũng chính là nam thần toàn trường công nhận - Hứa Trầm Chu bắt đầu hẹn hò. Tất cả mọi người đều nói bọn họ quả thật là trời sinh một cặp.
Chàng trai phách lối, kiêu ngào như rồng kia cũng dần biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Anh trở thành học sinh trao đổi, ra nước ngoài du học.
Chuyện giữa hai người bọn họ cứ vậy mà đột ngột cắt ngang.
Nhưng mà, chỉ có bạn thân của Tưởng Đạc - Hạ Minh Phi là biết, anh rốt cuộc cưng chiều cô nàng tiểu thanh mai này đến mức nào.
Ngành tâm lí tội phạm của Maryland đứng số một toàn cầu. Hứa Trầm Chu khi đó nộp đơn muốn đến đó học thạc sĩ và tiến sĩ, có khả năng một lần đi sẽ tốn vì năm.
Đêm đó Lục U ở sân trường khóc đến sưng cả mắt, vậy nhưng vẫn nhắn cho Hứa Trầm Chu, bảo hắn ta đừng lo lắng, nhất định phải nắm chắc cơ hội trao đổi du học này, cô sẽ chờ hắn về.
Hứa Trầm Chu rất tự tin nộp đơn đăng kí.
Cuối cùng, khác với dự đoán của mọi người, đại học Maryland lại chọn Tưởng Đạc.
Năm đó toàn Trung Quốc chỉ tuyển duy nhất một mình anh.
Chàng trai hung hãn khi đặt chân đến giảng đường tâm lý học tội phạm, một lần nữa quay trở về dáng vẻ côn đồ trước đây.
Thời điểm Tưởng Đạc xuất ngoại, anh ở sân bay nhắn cho Lục U một tin.
"Anh trai Tưởng giúp em một lần cuối, sau này kết hôn nhớ mời anh đến uống rượu mừng."
Tên Tưởng Đạc ngu ngốc kia dường như đã khóc đến mù rồi, gửi nhầm tin nhắn cho Hạ Minh Phi.