Trước mặt, màn sương đen từ từ tan ra, bị gió thổi bay đi, để lộ cảnh vật bên trong dần hiện rõ trong mắt Lạc Yến. Nhưng nàng không vội đứng dậy, chỉ lặng lẽ nằm chờ trên mặt đất, đôi mắt chăm chú nhìn Khương Tịch Châu. Nàng đợi đến khi đoạn hương châm hắn ngưng tụ rơi xuống một mẩu, cách phần đuôi chỉ còn lại một khoảng ngắn ngủi không đáng là bao.
Lúc này, hơi thở của Khương Tịch Châu đã trở nên đều đặn, vững vàng hơn trước. Lạc Yến khẽ mím môi, nhẹ giọng cất tiếng hỏi: “Khương thiếu hiệp, ngươi… đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
Nàng cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực hắn dần lan tỏa, truyền sang người mình, khiến lòng nàng cũng thoáng nóng lên, có phần ngượng ngùng và khó tả.
Mãi đến giờ khắc này, nàng mới chậm rãi nhận ra sự thẹn thùng của bản thân. Đôi tai và gáy nàng thoáng ửng hồng, như phủ lên một lớp phấn mỏng. Lạc Yến ngập ngừng, hé môi nói tiếp: “Thời gian không còn nhiều… Nếu cứ kéo dài thế này, e rằng chúng ta sẽ rơi vào nguy hiểm…”
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên khẽ rên lên một tiếng trầm thấp như đáp lại. Bàn tay đang đặt sau lưng nàng từ từ buông ra, nhưng lại thoáng lướt qua một vòng, như thể không nỡ rời xa. Lạc Yến giật mình, lùi lại một chút, không ngờ lại va phải tay áo rộng của hắn.
“…”
Ngay sau đó, hắn thả hẳn đôi tay xuống, đầu cúi thấp. Hàng lông mi dài rũ xuống như hai chiếc quạt nhỏ, che khuất ánh mắt, chỉ để lộ đôi tai tinh linh đỏ rực như ngọc cháy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT