Thế giới này quả thật quá nhỏ.
Lạc Yến không thể ngờ rằng mình lại gặp được hai người này ở Ly Thành, mà còn bằng một cách quỷ dị như vậy.
Doãn Thanh Nguyệt khẽ cúi người hành lễ, rồi bước theo sau Minh Không và Minh Đức, hướng về trai đường. Minh Không bước đi khập khiễng, hai chân không đều sức nặng, một bên nặng như thùng sắt, bên kia nhẹ tựa đồ chơi lắc lư. Để che giấu khuyết tật, mỗi bước chân của hắn đều rất cẩn thận. Hắn luôn đặt chân phải xuống trước, rồi mới nhấc chân trái lên, trông rất vất vả, nhưng rõ ràng hắn đang cố gắng tăng tốc độ.
Lạc Yến nhìn thấy mồ hôi túa ra trên đầu hắn. Cả cái đầu trọc, ngoài những vết sẹo giới, đã đỏ bừng lên.
Doãn Thanh Nguyệt lên tiếng: “Minh Không sư phụ, ta vừa đến đây, chưa quen đường đi lối lại. Không biết có thể làm phiền ngươi đi chậm lại một chút, tiện thể giới thiệu cho ta về nơi này không?”
“Để tránh sau này ta đi nhầm đường. Dù sao… ta cũng định sẽ ở lại đây lâu dài.”
Minh Không dừng bước, dường như bất ngờ trước lời nàng nói. Một lát sau, hắn đưa tay lau mồ hôi trên đầu, chỉnh trang dung mạo rồi quay lại xin lỗi Doãn Thanh Nguyệt: “Thành thật xin lỗi, Doãn thí chủ, là ta quá vội vàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT