Ánh bình minh vàng rực dần nhuộm đỏ chân trời, cả một vùng đất trời từ từ sáng rõ.
Ánh sáng luôn mang lại cảm giác an toàn cho con người. Lạc Yến cảm thấy bệnh trạng của mình đỡ đi không ít. Khương Tịch Châu đánh thức nàng xong liền rời đi, hắn bảo rằng buổi chiều có lẽ Lục Thập Lục hoặc Diêu Kính Song sẽ đến.
Dù đã ngủ cả đêm, Lạc Yến vẫn thấy tinh thần mình uể oải, chẳng chút sức sống. Nàng ngồi trên giường gỗ, chân trần buông thõng, lắng nghe đám thợ hớt tóc trong ngục bắt đầu một vòng trò chuyện mới. Họ dường như có vô vàn đề tài để bàn, cả canh giờ trôi qua mà không hề mỏi miệng. Rõ ràng họ lớn tuổi hơn nàng, vậy mà Lạc Yến lại có ảo giác rằng chính mình mới là kẻ già nhất ở đây.
Nàng nhịn không được mà đưa mắt nhìn sang người còn lại trong phòng giam – Vương Khê, kẻ duy nhất vẫn lặng yên. So với dáng vẻ hôm qua, hôm nay hắn trông tiều tụy hẳn. Hắn dựa vào góc tường, hai tay đặt trên đầu gối, tóc tai rối bù, gương mặt lộ ra sắc xanh nhợt nhạt của râu ria lởm chởm.
Hắn giữ nguyên tư thế ấy suốt cả một đêm, không hề nhúc nhích, thậm chí không buồn cử động lấy một chút.
Hôm qua còn là tiên sinh dạy học, hôm nay đã thành gã thanh niên suy sụp. Bên chân hắn đặt một bát cơm không ai động đến, để nguyên từ tối qua. Cơm của hắn phong phú hơn người khác đôi chút. Ngục tốt xem người mà hạ đĩa, Vương Khê dù bị bắt giam, nhưng mối quan hệ với Tống Minh ở Lâm Châu Thành ai cũng biết, nên không ai dám bạc đãi hắn. Có lẽ nhờ Khương Tịch Châu và đồng bọn bỏ ra không ít tiền, thức ăn của Lạc Yến thậm chí còn ngon hơn cả Vương Khê. Cơm nàng được đưa riêng, chỉ là hơi nhiều dầu mỡ, nàng còn chưa động đũa.
Ngục tốt cẩn thận với Vương Khê bao nhiêu, thì đám thợ hớt tóc trong ngục lại ghét hắn bấy nhiêu. Họ cũng không để hắn được yên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT