Hoàng hôn buông xuống, cả Lạc Thủy chìm trong sắc màu ấm áp của ánh chiều tà.
Khương Tịch Châu nắm tay Lạc Yến chậm rãi bước về, lần đầu tiên trong đời được người dỗ dành nên hắn thực sự rất hưởng thụ.
Vài tia sáng cuối ngày xuyên qua khe cửa chiếu lên tay Hạ Trường Dực, làm sáng bừng chiếc túi thơm nhỏ bé trong tay hắn.
Hạ Trường Dực nắm túi thơm, cả người như một chú chó lớn nép vào vai Triệu Tử Câm bảo: “Tử Câm, nàng nói xem ta có phải không phải con ruột của cha không, nên ông ấy mới không thương ta?”
“Ông ấy không quan tâm bài vở của ta, cũng không hỏi tình hình tu hành, còn không nhớ cả ngày sinh nhật của ta… Rõ ràng ta chỉ muốn mỗi ngày được nói với ông vài câu, chỉ muốn ông cùng ta ăn mì trường thọ. Mẹ bảo ông bận, rất bận…”
“Nhưng chuyện của Kính Trần thì ông quan tâm lắm. Ông hỏi các sư huynh đệ về tình hình Kính Trần, trò chuyện với Kính Trần, lo xem Kính Trần có cao lên không, còn dặn các sư huynh đệ đừng bắt nạt Kính Trần… Hình như ông ấy chỉ quan tâm Kính Trần, trong mắt ông không có ai quan trọng hơn Kính Trần…” Cả một đoạn dài chỉ quẩn quanh Hạ Uyên và Kính Trần
Triệu Tử Câm kiên nhẫn nghe Hạ Trường Dực kể chi tiết những điều tốt đẹp cha hắn dành cho người kia, đó đều là những chuyện hắn chôn sâu trong lòng, chưa từng kể cho ai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play