Mặt trời chậm rãi lặn xuống, ráng mây đỏ trải dài ngàn dặm nơi chân trời, nhuộm cam từng tầng mây dày đặc trôi nổi trên rừng núi xanh thẳm. Gió đêm nhẹ thổi làm cành cây khẽ lay, chim chóc cũng dần quay về tổ.
Trong phòng, Lạc Yến và Khương Tịch Châu nằm nghiêng đối diện nhau trên chiếc giường nhỏ, không ai nói gì. Khóc một lúc, cảm xúc của Lạc Yến cũng dần dịu lại, từ từ bình tĩnh trở về.
Tay nàng vẫn muốn vươn ra sau lưng thiếu niên, nhưng mới chạm đến eo đã bị nắm lấy. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe như thỏ của nàng, chỉ nghe chuyện mà nàng đã khóc dữ dội đến vậy, những vết thương trên lưng hắn thật sự quá tệ, nàng không thể nhìn thêm nữa.
Hắn hôn nhẹ lên mắt nàng an ủi: “Yến Yến, ta đã ổn rồi.”
Khương Tịch Châu cố thuyết phục nàng, muốn nàng như hắn nhẹ nhàng gạt bỏ những đau đớn ấy đi.
Nhưng làm sao có thể thản nhiên như vậy được? Trong đầu Lạc Yến vẫn hiện lên hình ảnh khi mới đến đây, dáng vẻ như trích tiên lỗi lạc cùng những nỗi đau không thể nói thành lời. Hắn bị đao cắt đau đớn đến tê dại, nhưng nàng thì không.
Lạc Yến hít mũi, giọng liền nghèn nghẹt, nàng khẽ nhíu mày nói: “Ta… chỉ muốn nhìn chút thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT