Hạ Trường Dực trong thoáng chốc không nói nên lời, những lời này Hạ Uyên là cha hắn còn chưa từng nói qua, không ngờ hắn lại được nghe từ miệng Khương Tịch Châu.
Hướng Dung cũng hơi bất ngờ, tính tình của Khương Tịch Châu thế nào, hắn cũng coi như hiểu rõ đôi phần, nhìn bên ngoài thiếu niên có vẻ hiền hòa dễ nắm bắt, nhưng bên trong lại sát phạt quyết đoán đến bất ngờ, may mà chưa đến mức không phân biệt trắng đen đúng sai.
Lời nói không chút che giấu ác ý với Kính Trần như vậy thật hiếm thấy, thoạt nghe cũng không ai nghĩ là do thiếu niên lạnh nhạt này thốt ra.
Hướng Dung còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Triệu Tử Câm đã trở lại. Hạ Trường Dực như gà con bám mẹ ôm lấy nàng làm nũng, nhẫn nhịn giả vờ thâm trầm cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc òa lên.
Hướng Dung thở dài lắc đầu, thay hắn nói đỡ: “Tuổi này, căn bản không giấu nổi cảm xúc…”
Nhưng Khương Tịch Châu và Triệu Tử Câm rõ ràng bằng tuổi hắn, cảm xúc hai người này lại ổn định lạ thường. Hướng Dung ngượng ngùng dời mắt nói: “Quậy phá đến tận giờ này, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta mau về còn kịp ngủ một lát.”
Triệu Tử Câm gật đầu đồng tình: “Ta cũng thấy thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play