Gió lạnh trên đỉnh núi gào thét lùa qua, Ngụy Hàn dẫn theo đám thủ hạ đứng lặng trên cao, ánh mắt sắc như dao quét xuống thôn xóm dưới chân núi.
Dưới gốc cây bạch quả kia, một đám lão nhân với sắc mặt hoảng hốt tụ lại thành nhóm, trên đầu treo vài chiếc đèn lồng mờ nhạt. Ai nấy đều ngơ ngác nhìn về phía sương mù trên núi như thể đang ngắm nhìn số phận mịt mù của chính mình.
Khóe môi Ngụy Hàn nhếch lên một nụ cười trào phúng tựa như đang xem một vở bi kịch sắp sửa khai màn. Hắn quay đầu nhìn Khương Tịch Châu, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, giọng nói tràn đầy ác ý:
“Khương thiếu hiệp, câu hỏi vừa rồi đêm nay ta cũng không vội đòi đáp án. Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ kỹ. Dĩ nhiên, trước khi ấy, ta sẽ không đem thân phận của ngươi cùng tin tức về Lạc cô nương nói cho Doãn Long biết.”
Hai ngày này, mục tiêu của hắn còn nhắm vào kẻ khác.
Ngụy Hàn khoanh tay sau lưng, chắc nịch nói:
“Ta tin rằng, khi rời khỏi nơi đây, ngươi sẽ hiểu hợp tác với ta là lựa chọn tốt nhất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play