Lạc Yến nhìn khung cảnh lạ lẫm của khách điếm, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoang đường. Đầu óc nàng như ngây dại, không ngờ mình lại bệnh đến ba ngày.
“Ngươi… đến để trói ta về Thiên Môn Kiếm Tông sao?” Nàng ngồi dậy, khôn nhịn được ho khan vài tiếng. Cảm giác cảm mạo đã đỡ hơn nhiều, cái nóng rát nơi yết hầu cũng lui bớt không ít.
Hướng Dung đưa bát thuốc cho nàng nói: “Không phải. Chỉ là ngươi và Tiểu Lục bị bệnh, ta đến để chăm sóc các ngươi thôi.”
“Ta một mình đến đây, không ai hay biết.”
Lạc Yến nửa tin nửa ngờ nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý. Dù sao nàng cũng từng cứu hắn và Hạ Trường Dực, xem như có chút ân tình với hắn, ít nhiều gì cũng có thể thương lượng đôi chút.
Nào ngờ, Hướng Dung lại thản nhiên nói: “Ngươi không muốn trở về thì cứ việc không về. Hiện giờ Thiên Môn Kiếm Tông cũng không còn yên ổn nữa. Tần sư thúc đã mất, giờ có về, sư phụ cũng không thể ra tay sắp xếp cho ngươi.”
Hạ Trường Dực và Hướng Dung đều là đệ tử của Hạ Uyên. Tuy ở Thiên Môn Kiếm Tông có chút tình nghĩa với Tần Trọng Hạc, nhưng giao thoa không nhiều. Hơn nữa, Hướng Dung quanh năm suốt tháng rong ruổi bên ngoài, ngoài vài sư huynh đệ thân thiết, thì hiếm ai thấy mặt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT