Chu bà bà có chút khó xử, nhưng vẫn thành thật kể lại từng chi tiết: “Đó chỉ là một khối ngọc bình thường, ngay cả việc làm phẳng cũng không được làm cẩn thận, cầm lên còn khiến tay người ta bị cấn đau… Mẹ Như Vi nói đó là một khối ngọc thô nàng nhặt được, còn chưa qua mài giũa. Nàng giữ lại vì nghĩ rằng sau này, nếu chạm khắc hoa văn trang sức một phen, có thể dùng làm của hồi môn cho Như Vi.”
Rốt cuộc có phải ngọc thô hay không, ngoài Chu bà bà ra không ai nói rõ được, bởi chỉ mình bà từng thấy qua.
Chu bà bà chắp tay thi lễ, khẩn thiết cầu xin: “Trưởng lão, Như Vi không thể nào là yêu quái, xin ngài thả nàng ra! Mẹ nàng sinh nàng đã chịu bao khổ sở, ngàn trân vạn quý nâng niu trong lòng bàn tay. Giờ nàng khó khăn lắm mới lớn khôn… Ngài ngàn vạn lần đừng làm tổn thương nàng…”
Tần Trọng Hạc trầm mặc không đáp. Diệp An khẽ vẫy tay ra hiệu cho Diệp Phục Minh dẫn hai người ra ngoài.
Chu bà bà rời sân vẫn không yên tâm, nắm chặt tay Diệp Phục Minh dặn dò: “Phục Minh này… Ngươi nhất định, nhất định phải bảo vệ tốt Như Vi nhé!”
Diệp Phục Minh gật đầu, thề thốt chắc nịch: “Ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối không để Như Vi gặp chuyện. Sắc mặt ngài kém quá, về nghỉ ngơi trước đi. Nếu có việc gì, ta sẽ sai A Phúc báo cho các ngài.”
Mắt A Phúc sưng đỏ, đi sau Diệp Phục Minh khóc thút thít nhưng vẫn gật đầu. Hắn chậm rãi nhận tay Chu bà bà từ Diệp Phục Minh nói: “Bà bà… Ta, ta đưa ngài về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play