Một tia nắng mặt trời xuyên qua phá tan màn u ám nơi chân trời, cổng lớn của Lý gia rộng mở. Ánh sáng vàng kim dừng lại trên những khối xương trắng được đặt trên mặt đất, chiếu rọi lên những sinh mệnh trầm lặng không còn tiếng động.
Thiếu niên áo trắng thong dong vẽ bùa, khẽ dừng tay một chút rồi mới dán lá bùa xuống. Triệu Tử Câm bước đến, ánh mắt thoáng chốc chú ý đến vết thương trên môi hắn, thoạt nhìn như bị cắn chảy máu. Giờ phút này, vết thương vẫn còn đọng chút máu chưa khô, chỗ rách hơi sưng lên, màu sắc cũng rất tươi.
Mới vừa rồi, hắn còn ra ngoài một chuyến nói là đi thăm Lạc Yến. Khi trở về, đã thành ra thế này. Vết thương ở vị trí như vậy, mà vừa nãy cũng không phải giờ ăn uống gì… Thật là khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man. Triệu Tử Câm muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy không biết mở lời thế nào. Chỉ là nàng vẫn không thể yên tâm về Lạc Yến, cuối cùng đành lên tiếng:
“Hôm nay Bánh Trôi Nếp cảm thấy thế nào?”
Khương Tịch Châu ngừng tay một chút rồi bình thản đáp: “Cũng ổn, ăn chút gì rồi lại ngủ tiếp.”
Lục Thập Lục truyền tin linh tới nói vậy. Nàng nháo loạn một lúc đến nỗi giọng khàn đi, không còn sức mà quậy nữa.
Còn về việc cắn rách môi, có lẽ là vì ăn uống không cẩn thận gây ra. May mà vết thương ở trên người hắn, nàng chắc cũng không bị đau. Nhưng tối qua hắn đã hứa sẽ luôn ở bên nàng. Sáng nay tỉnh dậy không thấy hắn, nàng hẳn là có chút giận. Hắn tính lát nữa mua ít điểm tâm mang về, kẻo nàng không thèm để ý đến hắn nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT