Lạc Yến ngơ ngẩn nhìn hai bộ hài cốt trước mặt. Đây là… thi cốt của Chu A Trụ cùng thê tử của hắn sao? Bọn họ không phải đã được hạ táng rồi ư? Vì cớ gì lại xuất hiện ở nơi này?
Nếu Hà Yêu đã giết chết họ, mà khi ấy hắn còn khinh thường không thèm để tâm, thì hà cớ gì lại lưu giữ thi cốt của họ, lại còn giữ suốt bao năm như vậy…
Điều này quả thật quá mâu thuẫn.
Bộ xương đã sớm bị hơi ẩm thấm nước, mục ruỗng đến mức không chịu nổi chút lực nào. Chỉ nghe một tiếng “rầm”, chúng lăn lóc đầy đất, y phục trên người cũng trong nháy mắt hóa thành bọt nước, tan biến thành hư không.
Nước mắt Chu Bái Triệu tuôn rơi như chuỗi trân châu đứt đoạn, nhưng không thể nào ngăn cản được sự biến mất của họ. Nàng ấy hoảng loạn, tuyệt vọng, tay chân luống cuống bới tìm trên mặt đất, nhưng tất cả đã không còn gì.
Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã mất đi cha mẹ. Bốn năm trước, nàng lại mất luôn ca ca, sớm đã trở thành kẻ lẻ loi một mình trên đời…
Cuối cùng, nàng gục vào lòng Lạc Yến, nức nở khóc lóc đến nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt cả y phục của nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT