(*) Đêm tham: Có nghĩa là Thám hiểm ban đêm. Do ở cổ đại nên mình để luôn nghĩa Hán Việt nhé.
Màn đêm dần buông sương mù càng dày đặc, ánh trăng trên trời đã từ từ ẩn mình vào trong từng tầng mây, đêm đến, vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo.
Từ trong tiểu viện đi ra, Thu Minh Nguyệt nhìn những đóa hoa dâm bụt đang nở rộ, nhưng dưới ánh trăng lại phảng phất vẻ tiêu điều và u buồn.
Nghĩ đến đoạn nói chuyện vừa nãy với Thái hậu, nàng hít sâu một hơi. Rồi sau đó, nâng bước rời khỏi nơi đây.
Thu Minh Nguyệt không biết, hôm nay có cơ duyên hảo hợp, lại thay đổi vận mệnh cả đời này của mình.
Mùi đàn hương lượn lờ, cùng với Thư Tuyết từ từ rời đi, trong chiếc bát ngọc chứa đầy nước thuốc đắng chát, mùi hương xộc lên cay nồng vô cùng khó chịu.
“Thái hậu, những gì cô nương kia nói thật sự đáng tin à?” Thư Tuyết vẫn có chút nghi ngờ. Bệnh của Thái hậu ngay cả thái y trong thái y viện cũng vô phương cứu chữa, mà Thu Minh Nguyệt chỉ là một tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi, chẳng lẽ lại giỏi hơn các ngự y trong thái y viện sao?
Thái hậu cười, cũng nói với người trong phòng: “Mọi người đều đi rồi, còn không ra à?”
Xoạt… Xoạt… Xoạt…
Rèm cửa mở ra, một thiếu niên đang đẩy xe lăn ra. Chàng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, sinh ra đã mang khí chất long chương phượng tư (*), dung mạo ngọc ngà như trời ban. Đôi mắt đen thâm thúy ẩn dưới ngọn đèn mờ trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà lộng lẫy, tựa như hội tụ mọi vẻ đẹp tinh hoa của thế gian. Dẫu thân thể tàn tật, chàng vẫn khiến người ta không thể lơ là khí chất cao quý và uy nghiêm bẩm sinh. Chàng chỉ cần thản nhiên ngồi đó, tự nhiên sẽ toát lên vẻ vừa trầm tĩnh vừa tao nhã.
(*) Long chương phượng tư (龙章凤姿) là một thành ngữ mang ý nghĩa ca ngợi vẻ ngoài và phong thái tuyệt mỹ, cao quý, thường được dùng để miêu tả những người có dáng vẻ phi phàm, xuất chúng như rồng phượng.
“Hoàng tổ mẫu.” Giọng chàng nghe rất êm tai, trầm thấp, từ tính, như dòng suối nhỏ từ từ chảy ra khe núi, khiến người khác rung động.
Thái hậu thở dài: “Ly nhi, con có ý kiến gì về tiểu nữ khi nãy không?”
Ánh mắt chàng thiếu niên khẽ lay động, ánh sáng mềm mại rực rỡ trong khoảnh khắc nào đó đã bị bóng tối bao trùm.
“Vừa nãy nàng ấy châm cứu cho Hoàng tổ mẫu, người cảm thấy như thế nào?”
Thái hậu cười gật đầu: “Quả thật thông thuận hơn rất nhiều.”
Khóe miệng chàng thiếu niên cong lên ý cười thản nhiên: “Đã thế thì để nàng ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu làm một ngự dụng y nữ (*) đi.”
(*) Ngự dụng y nữ: Là những người nữ y sĩ thuộc đẳng cấp đặc biệt trong hoàng cung, chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho hoàng tộc, thường phải giỏi y thuật và có phẩm hạnh cao. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đôi mắt Thái hậu khẽ híp lại: “Chủ ý này thật không tệ.” Bà đỡ lấy tay của Kim ma ma uống hết bát thuốc đắng, rồi nhận lấy chiếc khăn lụa trắng tinh Thư Tuyết đưa đến, lau đi vết thuốc dính trên khóe miệng.
“Đáng tiếc là, chốn hoàng cung kia quá mức đen tối, cũng không biết tiểu nữ ấy có thể chống đỡ được đao thương, mưa gió hay không.”
Bàn tay đặt trên tay vịn của chàng thiếu niên khẽ run lên, chàng cúi đầu, giọng nói có chút trầm thấp.
“Hoàng tổ mẫu suy nghĩ chu toàn, thành ra tôn nhân đã lỗ mãng rồi.”
Thái hậu nhìn chàng, nói: “Nha đầu đó thật ra lại rất thông minh, nhưng mà tiếc là, xuất thân như thế, hay là…”
“Hoàng tổ mẫu!” Thiếu niên bỗng nhiên nói: “Ngài ghét bỏ nàng ấy à?” Đôi mắt chàng ảm đạm, như có tia ưu thương xẹt ngang qua.
Thái hậu thở dài một tiếng: “Cháu gái của Thu đại học sĩ, thật ra thân phận cũng không tệ, chỉ tiếc là, là thứ nữ.”
“Hoàng tổ mẫu, không tính giúp đỡ nàng ấy sao?” Chàng thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như suối.
“Ly nhi thật sự hy vọng Hoàng tổ mẫu giúp đỡ nàng ấy à?” Thái hậu hỏi lại.
Thiếu niên cúi đầu: “Hoàng tổ mẫu đều đã có quyết định rồi, tôn tử không dám đoán.”
Thái hậu thở dài, bỗng nhiên nói: “Ly nhi, năm nay con cũng mười sáu rồi nhỉ.”
Trái tim chàng thiếu niên đập lên liên hồi: “Phải.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh quá.” Trong giọng nói của thái hậu còn mang theo vài phần sầu não: “Mười sáu tuổi, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi.”
“Hoàng tổ mẫu!” Giọng nói của chàng thiếu niên còn có thêm mấy phần đau xót, chàng nhìn đôi chân của mình, trong mắt lại là vẻ áp lực, đau lòng và thê lương. Thái hậu thấy trong lòng chua xót, khóe mắt đỏ lên, kéo lấy tay chàng.
“Ly nhi của ta là nam nhi tốt nhất trong thiên hạ này, sau này Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ tìm một nữ tử xứng đáng, tốt nhất để làm vợ của con.”
Chàng thiếu niên lắc đầu: “Không cần, Hoàng tổ mẫu, tôn nhân không muốn lấy vợ.” Nữ tử nào khi nhìn thấy chàng ngồi trên xe lăn, tất cả đều lộ rõ vẻ chán ghét mà chê bai, né chàng như rắn rết. Huống chi, chốn hoàng gia lạnh lẽo, làm sao có thể thật lòng đối đãi đây? Chàng không muốn lấy một nữ tử có suy nghĩ không cam lòng khi lấy chàng.
Đương nhiên thái hậu nhìn ra được tâm tư của chàng: “Đa số nam tử cùng tuổi với con đều đã lấy vợ rồi, đại ca của con cũng… Chỉ có con, bên cạnh chẳng có một ai thấu hiểu cả.” Bà nói một nửa, như ý thức được gì, lại sửa lời, trong giọng nói có chứa sự đau lòng vô tận.
Chàng thiếu niên ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười.
“Hoàng tổ mẫu, người cảm thấy, nếu một nữ tử có thân phận cao quý, có thể cam tâm tình nguyện gả cho tôn nhân, làm vợ tôn nhân à? Thân phận hèn mọn, đương nhiên Hoàng tổ mẫu sẽ không để mắt đến. Vậy thì làm sao có thể tìm được nữ tử thích hợp đây? Thôi, tôn nhân còn nhỏ, không muốn nói đến việc kết hôn, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Giọng chàng lạnh lùng, lộ ra nỗi cô đơn và thê lương không hợp với tuổi.
Thái hậu nghe thấy thế thì tim đập liên hồi, đôi mắt đỏ ửng lên.
“Đứa nhỏ này, oán trách Hoàng tổ mẫu đã không bảo vệ tốt cho con à, con cái đứa nhỏ này cứ…”
Thiếu niên rung lên, cúi đầu không nói gì.
Qua một hồi lâu sau, Thái hậu mới mệt mỏi, phất tay.
“Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải hồi cung nữa. Mấy ngày nay, cũng không biết mấy con người đó đã ầm ĩ bày ra trò gì nữa rồi.”
“Vâng, Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi sớm nhé, tôn nhân cáo lui.” Lãnh Tu giúp chàng đẩy xe lăn ra ngoài, khóe mắt của Thái hậu đã ươn ướt nước, ngạc nhiên nhìn lớp màn che, giống như nhớ về câu chuyện cũ nào đấy, trong mắt hiện rõ sự đau thương và hận thù.
“Thái hậu.” Kim ma ma vén rèm đi đến, có chút lo lắng nhìn Thái hậu.
Thái hậu đưa mắt, bỗng nhiên nói: “Kim ma ma, nha đầu vừa nãy bà thấy thế nào?”
Kim ma ma ngạc nhiên, chớp mắt.
“Có trầm ổn, mạnh mẽ, không kiêu ngạo, dung nhan tuyệt lệ, trí tuệ có thừa, dùng thời gian rèn dũa chắc chắn sẽ thành châu báu.” Bà ấy không hề thiên vị, đứng ở vị trí ngoài mà đánh giá.
“Ừm.” Thái hậu gật đầu, đôi mắt thâm sâu.
“Nếu đổi thành một thân phận khác, thì tốt rồi…”
Kim ma ma cẩn thận ngẩng đầu, thấy bà híp mắt, gió đêm từ từ thôi đến, tấm màn sa mỏng manh cuộn lên từng lớp, tựa như biển mây bồng bềnh, trên gương mặt bà đổ xuống những bóng tối sáng mờ ảo. Bà cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Thật lâu sau, Thái hậu bỗng nói: “Ngươi có nghe nói khi nào Vong Trần đại sư trở về không?” ( app TYT - tytnovel )
Kim ma ma ngẩng người. Vong Trần đại sư chính là đại sư nổi danh khắp nước Đại Chiêu, thậm chí trên cả toàn bộ đại lục, ông ấy tinh thông thiên văn địa lý, ngũ hành bát quái, cũng biết nhìn quá khứ tương lai. Ông ấy đã trải qua năm trăm năm lịch sử, mãi đến hôm nay, chắc chừng đã sống khoảng sáu trăm tuổi. Người trong thiên hạ cảm nhận, ông ấy đã không còn là người từ lâu, mà là thần. Nhưng mà, đối với lai lịch xuất thân của ông ấy, là truyền thuyết mà dân gian đồn đại. Ông ấy có xuất thân thần bí, lại khiến người ta cúng bái kính ngưỡng. Chùa Bảo Hoa này trải qua mấy trăm năm lịch sử, cũng bởi vì ông ấy mới không suy vong. Cho nên hàng năm đều có vô số người tin Phật đến nghe ông ấy tụng kinh, giảng pháp, tìm kiếm sự an ủi và bình yên cho bản thân.
Nhưng mà, hàng năm Vong Trần đại sư thường xuyên chu du khắp thiên hạ không theo thời điểm cố định, hành tung khó lường, ngày trở về cũng mịt mờ.
Thu lại cảm xúc trong mắt, Kim ma ma khẽ nói: “Bẩm Thái hậu, ngay cả trụ trì cũng không biết khi nào Vong Trần đại sư sẽ trở về.”
Thái hậu nhắm mắt lại, xua tay.
“Thôi, muộn rồi, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.” Kim ma ma liếc nhìn Thái hậu rồi yên lặng lùi ra ngoài.
Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây dâm bụt đang nở hoa xinh đẹp, trong màn đêm, sắc đỏ tựa máu. Từng mảng lớn nối liền nhau, như biển lửa cuồn cuộn, lại như dòng sông cuồn cuộn dâng trào. Tựa như trận chém giết kinh thiên động địa mười chín năm về trước…
Bà nhắm mắt lại, trong miệng thốt ra hai tiếng khe khẽ nhẹ như tiếng muỗi kêu.
“Hoàng hậu…”