Cả đời Đại lão gia đã phá vô số vụ án, coi trọng nhất là chứng cứ. Lúc này, ông lại càng không thiên vị. Vì vậy ông chỉ gật đầu nhẹ, cũng không đưa ra ý kiến gì. Đại phu nhân lập tức ánh mắt sáng lên, càng hung hăng ngang ngược.
“Hơn nữa, ngay từ đầu ngươi đã để Hồng Ngạc tới cửa chờ lão gia hạ triều, chẳng lẽ không phải có ý đồ khác sao?” Đại phu nhân không phải kẻ ngu ngốc, rất nhanh đã nghĩ ra điểm mấu chốt, từng bước ép sát.
Cứ như vậy, ngay cả giữa mày lão thái quân cũng có vài phần nặng nề mù mịt, ánh mắt nhìn về phía Thu Minh Nguyệt cũng trở nên u ám hơn. Thẩm thị nóng vội muốn biện hộ cho Thu Minh Nguyệt, nhưng thấy Đại lão gia nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Thu Minh Nguyệt, dường như đang đợi nàng giải thích. Bà vài lần mở miệng muốn nói, cuối cùng chỉ im lặng nhìn về phía Thu Minh Nguyệt, yên lặng lo lắng.
Thu Minh Nguyệt cũng không hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười nhẹ nhàng.
“Mẫu thân nói rất có lý.”
Đại phu nhân lập tức cảm thấy đắc ý.
“Chẳng qua…” Thu Minh Nguyệt đột nhiên chuyển lời, khiến Đại phu nhân lại nhíu mày.
“Ngươi còn có gì để biện hộ nữa?”
Thu Minh Nguyệt hơi mỉm cười: “Con còn có chứng cứ, chứng minh vết cào trên người Hoa Dung và Nguyệt Mạo đều không phải do tay Hồng Ngạc gây ra.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT