Thu Minh Nguyệt bước đến bên cạnh Thẩm thị, dịu dàng nói: “Từ nay con sẽ gọi người là mẫu thân. Vừa rồi đã có người nói rồi, con không phải là con gái của bà ta, cha cũng đã nói, con họ Thu, vậy thì người chính là mẫu thân của con. Con không cần nhận ai khác làm mẫu thân nữa. Ha ha, thật ra như vậy cũng tốt rồi.”
“Minh Nguyệt.”
Trong lòng Thẩm thị tất nhiên rất vui, nhưng cũng có chút lo lắng. Bà giờ chỉ là một thiếp thất, sao có thể gánh nổi danh phận "mẫu thân" này?
Lệ di nương im lặng bấy lâu, không thể kiềm chế được mà mở miệng: “Ngũ tiểu thư, Thẩm tỷ chỉ là một thiếp thất, làm sao có thể…” Câu nói còn chưa dứt nhưng ý tứ thì rõ ràng. Lẽ ra vào lúc này, bà ta không nên tự biến mình thành bia đỡ đạn, nhưng nghe Thu Minh Nguyệt gọi Thẩm thị là mẫu thân, mà Đại lão gia, Lão thái quân và Lão thái gia đều không phản đối, bà ta cảm thấy bất mãn, không kìm lòng được mà thốt lên.
Thu Minh Nguyệt liếc nhìn bà ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
Tham vọng cao ngút trời, nhưng lại nhát gan như chuột nhắt.
Lệ di nương mãi mãi chỉ là nhan sắc bị chôn vùi trong góc khuất lạnh lẽo của hậu viện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT