Lâm thái sư dừng bước, không quay đầu lại, hai tay chắp sau lưng đứng yên tại chỗ.
"Chuyện gì?"
Giọng nói tuy đã già nua nhưng không che giấu được sự tinh anh, trầm thấp và đầy uy nghiêm, như đang cố nén cơn giận.
Thu Minh Nguyệt mím môi: "Vừa rồi nghe giọng điệu của thái sư, dường như quen biết ngoại tổ phụ của ta?"
Lâm Thái sư hơi nghiêng mặt, ánh nắng rọi xuống, đường nét trên nửa khuôn mặt của ông ta lạnh lùng, đến cả ánh mặt trời ấm áp cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo ấy.
"Không quen." Nói xong, ông ta cất bước rời đi, như thể vô cùng chán ghét Thu phủ.Lâm lão phu nhân nghẹn lời, quay đầu lại lạnh giọng với Đại lão gia: "Thu Trọng Khanh, con nhìn xem con gái ngoan của con kìa. Không coi trọng bề trên, nói năng xằng bậy, lại còn đánh cả chính thê. Vừa rồi chính nó đã tự thừa nhận, thế nào, con còn định bao che cho nó sao? Thật sự nghĩ rằng Lâm gia không có người, dễ bị bắt nạt sao?" Vừa rồi bị những lời bóng gió mỉa mai và hành động bất ngờ của Thu Minh Nguyệt làm cho tức giận, bây giờ lại thấy Lâm thái sư tự mình rời đi, bà ta càng nghiến răng giận dữ. Hôm nay, nếu Thu phủ không cho bà ta một lời giải thích thỏa đáng, chuyện này đừng hòng kết thúc.
Đại lão gia cũng lạnh mặt: "Ta tin rằng Minh Nguyệt không làm vậy vô cớ, chắc chắn phải có lý do."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play