"Ngày trước ta từng nghĩ cha con khác với những người đàn ông bình thường ngoài kia, rằng ông ấy sẽ một lòng một dạ chỉ đối tốt với ta. Nhưng rồi ông ấy vẫn cưới người khác. Sau này, ta hiểu được nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ của ông ấy. Ha ha ha, ta chưa bao giờ kể với con những điều này, nên trước đây, con cũng từng oán trách cha mình phải không?"
Thu Minh Nguyệt im lặng, chuyện của Thẩm thị và Đại lão gia, nàng đã nghe qua miệng Trầm Hương, nhưng khi nghe từ chính miệng của Thẩm thị, cảm giác lại hoàn toàn khác. Đặc biệt là nụ cười vừa cay đắng vừa hạnh phúc trên khuôn mặt của Thẩm thị khiến nàng không khỏi thắc mắc: “Di nương, người có hối hận không? Có hối hận vì đã đi theo cha con, rồi rời khỏi Dương Châu để dấn thân vào những thị phi này không?”
Thẩm thị trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
"Không hối hận. Dù ông ấy đã từng làm ta đau lòng và tuyệt vọng, nhưng nếu được chọn lại, ta vẫn sẽ không chút do dự mà đi theo ông ấy." Bà nắm lấy tay Thu Minh Nguyệt, dịu dàng nói: "Minh Nguyệt, có thể con sẽ coi thường ta. Nhưng ta muốn nói với con rằng, sống trong thời đại này, phụ nữ trong lựa chọn hôn nhân của mình, vĩnh viễn đều bị động và bất lực. Những giáo điều lạc hậu và cứng nhắc của xã hội này định sẵn rằng phụ nữ sẽ trở thành phụ thuộc vào đàn ông. Thực ra so với nhiều người phụ nữ khác, ta còn được xem là may mắn và hạnh phúc. Ít nhất, trái tim của cha con vẫn ở bên ta."
Thu Minh Nguyệt mơ màng nhìn nụ cười tự tin và dịu dàng trên khuôn mặt Thẩm thị. Bà đúng là đẹp, điều này nàng đã biết từ lâu. Vẻ đẹp của bà là sự dịu dàng, giống như một đóa thủy tiên mong manh, khiến người khác vừa nhìn đã muốn nâng niu che chở. Như lúc này, bà đang mặc một bộ váy dài bằng gấm hồng phấn thêu chỉ bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng màu son thêu hoa hải đường, gương mặt của bà, dù đã ngoài ba mươi nhưng vẫn được chăm sóc cẩn thận, kiều diễm như hoa hải đường, khi cười má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi mắt trong veo mà long lanh, vô tình toát lên nét mị hoặc đầy phong tình.
Thực ra, Đại phu nhân cũng rất đẹp, chỉ là bà ta quá kiêu căng và tàn nhẫn, không có chút nào sự dịu dàng và nhu mì của người phụ nữ. Trong thời đại mà sự mềm mỏng, hiền thục được xem là cái đẹp, Đại phu nhân nhất định sẽ bị chồng ghét bỏ và khinh rẻ. Vậy còn bản thân mình thì sao? Thu Minh Nguyệt bất giác nghĩ, liệu mình có phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của xã hội này đối với phụ nữ không?
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên dung nhan yêu nghiệt của Phượng Khuynh Ly. Người đàn ông đó luôn miệng nói muốn cưới nàng, thậm chí còn tự ý ra tay trước, dám để Vinh Thân Vương đến dò ý của tổ phụ nàng trước rồi. Thật đáng ghét.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT