“Nô tỳ không nói dối.” Lục Diên cũng không sợ hãi Thu Minh Ngọc nói: “Y phục của tiểu thư vừa thay ra, còn chưa giặt. Nếu Tam tiểu thư không tin, nô tỳ có thể lấy ra cho Tam tiểu thư tận mắt nhìn. Sáng nay lúc tiểu thư đến thỉnh an lão thái quân đã mặc bộ y phục này.”
Thu Minh Ngọc tức đến mức xanh mặt, nếu lúc này không có lão thái quân ở đây, chỉ sợ ả ta đã xông lên tát Lục Diên hai cái.
“Rõ ràng là Thu Minh Nguyệt làm đổ thuốc của ta, còn nhốt Tiểu Thúy ở Tuyết Nguyệt Các. Con tiện tì nhà ngươi lại có thể đổi trắng thay đen thế sao? Ai cho ngươi lá gan lớn thế hả?” Ả ta nói xong, ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lẽo nhìn Thu Minh Nguyệt, ý tại ngôn, không cần nói mọi người đều hiểu rõ.
Thu Minh Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, thì Lục Diên đã tối sầm mặt lại.
“Tam tiểu thư, chuyện này để một mình nô tỳ nói cũng không được. Nếu người không tin, hoàn toàn có thể gọi Tiểu Thúy đến để hỏi rõ.”
Thu Minh Ngọc cười lạnh: “Từ khi Tiểu Thúy rời khỏi Kiểu viện đến giờ vẫn chưa quay lại. Nói không chừng… Nàng ta đã không thể trở về được nữa rồi.” Ánh mắt ả ta lạnh lẽo, giọng điệu thấm đẫm ý cười mỉa mai và hàm ý sâu xa.
Bỗng nhiên Thu Minh Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ kêu: “Sao thế? Tam tỷ, Tiểu Thúy đã trở về từ lâu rồi mà? Sao có thể đến giờ còn chưa về được ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT