Dương Dương mở to mắt, nhìn chằm chằm Hách chính ủy, người mà so với “người xa lạ” Lâm Kiến Quốc còn xa lạ hơn, nhìn đến tim gan Hách chính ủy đều mềm nhũn.
“Đây là Dương Dương à, lớn lên thật… Tốt!” Vợ anh cũng không phải chỉ nói cho anh vui, quân khu bọn họ quả thật là không có đứa bé nào lớn lên so được với Dương Dương, “Đồng chí Ái Ân, em nuôi Dương Dương như thế nào vậy, có bí quyết gì không?” Học hỏi một chút, để về sau vợ anh cũng theo vậy mà nuôi mấy đứa nhỏ nhà anh.
Trần Ái Ân sờ sờ hai cái nọng cằm của Dương Dương, cô vẫn thường xuyên nghe người khác hỏi những câu như vậy, Dương Dương lớn lên thật sự tốt thế sao? Trẻ con trong ấn tượng của cô, đều là một dạng như vậy á: “Có thể là do khi hậu ở đội sản xuất chỗ em tốt nhỉ? Chứ ngoại trừ sữa mạch nha các anh gửi cho Dương Dương ra, em đều chỉ cho thằng bé ăn những thứ rất bình thường.”
Điều khác biệt duy nhất chính là, phàm là những thứ dùng để làm đồ ăn cho Dương Dương, Trần Ái Ân đều sẽ băm nhuyễn đến hết mức có thể để giúp thằng bé dễ tiêu hóa hấp thu.
Hách chính ủy đi về phía Dương Dương: “Có thể cho anh ôm một cái không?”
Trần Ái Ân duỗi tay đưa Dương Dương qua, Hách chính ủy liền đón lấy thằng bé ôm vào lòng.
Dương Dương còn bé, cả thân thịt mềm mũm mĩm, làm Hách chính ủy đang ôm thằng bé mà không dám thả lỏng, sợ làm ngã Dương Dương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT