Tàu còn chưa tới trạm, Trần Ái Ân đã phải đau đầu nghĩ cách làm thế nào để đưa mẹ Mẹ Trần xuống tàu. Dương Dương cô có thể cõng trên lưng, nhưng sức cô chỉ có thể đỡ mẹ Trần, chứ để cô đem mẹ Trần cõng hay ôm xuống tàu thì thực sự là lực bất tòng tâm.
Lúc tàu hoả dừng ở ga, vì vấn đề này mà Trần Ái Ân gấp đến độ sắp chảy nước mắt.
“Ái Ân.”
Nghe được có người gọi mình, Trần Ái Ân ngẩng đầu thì thấy Lâm Kiến Quốc: “Anh, sao anh lại tới đây? Tàu đã đến trạm, nhưng em không có cách nào mang mẹ xuống cả.” Càng nói, Trần Ái Ân lại càng thấy tủi thân, bất lực. Lúc đi đến đây, cô quên mất, bây giờ là thập niên 70, đi ra ngoài nào có thuận tiện như ở thế kỷ 21.
Nhân viên tàu lại vội vội vàng vàng, Trần Ái Ân có muốn tìm mấy người nhờ giúp đỡ cũng tìm không thấy.
“Không sao rồi, anh tới rồi.” Lâm Kiến Quốc cũng đoán được phần nào, bởi Trần Ái Ân không có kinh nghiệm đi xa. Huống chi, vé xe lửa là anh chuẩn bị, khi nào đến trạm, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên biết rõ. Cho nên anh đã dẫn người và chuẩn bị xe mang tới đây.
“Xe lăn?” Khi nhìn thấy xe đẩy tay, Trần Ái Ân nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play