Xem như đã đem một nữ thanh niên tri thức có ý đồ tiễn bước đi, mẹ Trần lao tâm lao lực mà thở ra một hơi. Lại ngó đến vẻ mặt không tim không phổi của con bé Ái Ân nhà mình, bà chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực, hận sắt không thành thép, muốn cho con đứa con gái ruột này mấy bàn tay để nó tỉnh ra.
Đàn ông tốt như Lâm Kiến Quốc, là thanh niên trí thức mà Từ Lệ Anh còn chạy tới tận cửa nhà bà đoạt người. Còn đứa con gái ngốc này thì sao, bộ dạng cứ ngơ ngơ ngác ngác. Không lẽ lúc bà sinh, con bé này bỏ lại đầu óc trong bụng bà quên mang theo hả?
Ba Trần là đàn ông nên ông cũng không quá để tâm đến chuyện này: “Được rồi, cũng đều qúa bữa rồi, cả đám không đói bụng à. Con gái à, hôm nay buổi tối làm cho ba món gì ngon vậy, ba đều đói lả.”
“Nhà ta còn lại ít hạt dẻ, nếu còn cất tiếp thì không sinh trùng cũng là mọc mầm ra cây con luôn. Thế nên con đem hạt dẻ lột ra hết, làm tương hạt dẻ cho mọi người.”
“Tương hạt dẻ, món đó ăn ngon không?” Trước nay không nghe nói qua cách làm này bao giờ.
“Hôm nay anh thử chẳng phải sẽ biết sao.” Đối với đồ ăn mình làm ra, Trần Ái Ân vẫn rất có niềm tin.
Trước khi xuyên qua, Trần Ái Ân không có ham mê gì khác, thời gian các cô gái khác dùng để dạo phố yêu đương thì cô dùng hết để nghiên cứu mỹ thực.
Thập niên 70, nguyên liệu tuy rằng không phong phú, nhưng cũng không phải là không có.
Có giỏi đến mấy thì không bột cũng đố gột nên hồ. Chỉ cần Trần gia có nguyên liệu nấu ăn, Trần Ái Ân đều nấu ra được mùi vị, những người khác trong nhà tự nhiên là không kén chọn, chỉ có khen ngợi hết lời.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play