Thiệt tình, Trần Ái Ân quả thật lo lắng không thôi. Con nhà người ta bởi vì một cái kẹo là bị dụ đi mất, con gái cô thì hay rồi, chỉ cần người ta nói ngọt một câu thôi là đã đi theo rồi.
Tiểu Hoa hôn lên mặt Tiểu Tiểu một cái: “Em vẫn y hệt hồi nhỏ luôn.”
“Ái Ân, sao con lại mang theo Tiểu Tiểu tới đây, nhiều người như vậy, cũng không sợ lạc mất Tiểu Tiểu à.” Mẹ Lâm đi tới rất không dễ dàng, phải chen lắm mới qua được.
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: “Bà nội, cháu là Tiểu Tiểu.”
Đáng tiếc bây giờ hai tay mẹ Lâm đều xách đầy đồ đạc, bằng không nhất định phải sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiểu một phen: “Ngoan, Tiểu Tiểu quả là đứa bé ngoan.”
“Thím nhỏ.” “Thím nhỏ.”
Nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đã ra tới, hai mắt Trần Ái Ân đều sáng lên: “Đại Bảo, cháu đã lớn thế này rồi à, thành anh thanh niên rồi này. Mẹ, Đại Bảo có phải là đã cao hơn con rồi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play