Dương Dương ôm cánh tay Trần Ái Ân, nói: “So ra con càng thích mẹ hơn. Con và Tiểu Tiểu đều cần mẹ chăm sóc, con ở nhà mình cơ, không đi nhà bác Hách đâu. Ba, ba là người lớn rồi, ra cửa còn cần người đi theo à? Con và Tiểu Tiểu còn nhỏ nên mới cần mẹ chăm sóc chứ. Ba cũng còn nhỏ, cũng muốn được mẹ đi theo lo lắng ạ?”
“Có phải không, Tiểu Tiểu?” Nói xong câu cuối, Dương Dương không quên kéo theo đồng minh.
Tiểu Tiểu dựa vào người Trần Ái Ân: “Ba ba đi đi đi, mẹ ở với Tiểu Tiểu. Ba ba, ngoan.”
Trần Ái Ân: “Đừng đấu võ mồm nữa, giáo sư nói em viết luận văn sơ thảo, em đang bận lắm, thật sự là đi không được. Tiểu Tiểu không sao chứ Dương Dương còn đi học, không có cách nào đem hai đứa nhỏ cùng đi đâu. Anh tự mình một chuyến là phương án tốt nhất rồi.”
Lâm Kiến Quốc: “Nhà trẻ mà cũng gọi là đi học sao? Cũng đâu phải là học tiểu học, vì sao không thể xin nghỉ cho Dương Dương? Được thì chúng ta một nhà bốn người cùng về một chuyến?”
Trần Ái Ân bực mình: “Anh có thể nghĩ cho em một chút không? Em bị say xe, mỗi lần đi đều rất chóng mặt buồn nôn. Trước kia những lúc có việc, anh đều là ra ngoài nhận nhiệm vụ, bận rộn không rảnh, chỉ có thể là em chạy tới chạy lui thôi. Bây giờ anh không bận gì, lại là em gái ruột của anh kết hôn, để anh một người về một chuyến khó đến vậy sao?”
Dương Dương: “Mẹ, ba con không nghe lời như vậy, lại không thương mẹ nữa chứ, mẹ mắng ba đi.” Lúc nó nghịch ngợm, ba cũng thường nói với mẹ như vậy đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT