“Ừ, bây giờ còn có thể ôm thím nhỏ mà, Tiểu Hoa đừng nghe anh cháu nói, nín khóc đi nào. Tiểu Tiểu, nói chị con đừng khóc nữa.”
Tiểu Tiểu vốn dĩ chính là một quả ớt cay nhỏ, ở đội sản xuất một thời gian lại càng thêm lì lợm. Tiểu Tiểu không an ủi Tiểu Hoa mà lại nhéo khuôn mặt nhỏ mủm mỉm của mình, làm mặt quỷ, thè lưỡi, sau đó nói: “Khóc kìa, khóc nhè kìa, xấu hổ thế.”
Bị Tiểu Tiểu trêu như vậy, Lâm Tiểu Hoa vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng ngừng khóc rồi. Xem ra cách này của Tiểu Tiểu dùng khá tốt.
Hai cô bé lại dính vào nhau chơi đùa, lúc này Trần Ái Ân mới tiếp tục nói chuyện phiếm với Lâm Đại Bảo: “Qua hai năm nữa, cháu cũng lên cấp hai rồi. Giáo viên tiểu học của cháu bây giờ thì còn được, nhưng gần đây lại không có trường cấp hai nào tốt cả. Ở chỗ thím nhỏ có trường học tốt, giáo viên tốt. Đại Bảo, cháu phải học tiếp mới được. Học nhiều, đọc nhiều sách mới có thể hiểu được đạo lý làm người.”
Lâm Đại Bảo: “…”
“Đại Bảo thế mà còn biết thay thím nhỏ suy xét cơ đấy, đối thím nhỏ thì chuyện nuôi dưỡng năm đứa bé cũng không phải là chuyện dễ dàng rồi. Nếu vậy thì sau này Đại Bảo có thể giúp thím nhỏ một tay, để thím nhỏ nhẹ gánh hơn một chút không nào?”
“Giúp thế nào ạ?” Nó cũng muốn cùng sống một nhà với thím nhỏ. Thím nhỏ cực kỳ tốt, lại còn xinh đẹp, dịu dàng, dạy nó nhiều đạo lý, so với các cô giáo trong trường còn tốt hơn nhiều. Mẹ nó hoàn toàn khác hẳn với thím nhỏ luôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT