Sau khi địa vị anh cả được củng cố thì Lâm Đại Bảo mới tha cho Lâm Nhị Bảo: “Cũng còn được, chỉ có tốc độ làm bài tập là hơi chậm thôi. Nhưng cháu nói không làm xong là không thể ra ngoài chơi, nó vẫn nghe lời. Thành tích không được 90 điểm nhưng 80 điểm thì vẫn được, cũng tàm tạm rồi.”
Lâm Nhị Bảo thở dài nhẹ nhõm: “Anh, anh quả nhiên là anh ruột em.”
“Đồ ngốc.” Nó nếu không phải là anh ruột của Nhị Bảo thì đã sớm mặc kệ quả trứng ngốc Nhị Bảo này rồi. Đồ ngốc bị người ta bắt nạt cũng không biết.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Đại Bảo đã hòa hoãn được phần nào, Trần Ái Ân mới hỏi Lâm Đại Bảo: “Đại Bảo làm sao vậy, tâm tình không tốt à? Thím về lâu vậy rồi mà Đại Bảo cháu hình như còn chưa chào thím tiếng nào đâu. Đi học cũng được hai, ba năm rồi mà lễ phép thì quên hết hả?”
Lâm Đại Bảo biệt nữu mà gọi một tiếng: “Thím nhỏ.”
“Lại đây nói thím nhỏ nghe nào, cháu làm sao thế? Lần trước gửi thư qua không phải còn tốt à. Thế mà lần này thím về gặp thì ngược lại, cứ cảm thấy cháu không vui là sao.”
Những cảm xúc nhỏ của Lâm Đại Bảo, Trần Ái Ân đã sớm cảm giác được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT