Dùng đũa ăn là chuyện nằm mơ rồi, khuyên lại khuyên đều không được nên Trần Ái Ân chỉ có thể để Lâm Kiến Quốc làm luôn một cái muỗng gỗ thích hợp cho Dương Dương dùng, rồi lại đeo cho thằng bé một cái yếm quanh cổ thì mới coi như vũ trang xong xuôi để Dương Dương tự ăn.
Dương Dương khua khoắn cái muỗng gỗ nhỏ của mình, tỏ vẻ: “Bởi vì Dương Dương lớn rồi, sắp làm anh hai rồi, nên phải tự mình ăn cơm ạ.”
Ba nó nói, nó là anh thì phải làm một tấm gương tốt cho em trai em gái noi theo, giống như các anh các chị ở nhà bà nội vậy. Nó ngoan như thế, sau này em trai em gái nhất định sẽ rất thích rất thích nó cho coi.
Đúng vậy, thích nó, thích nó nhất. Ba cũng phải xếp sau nó luôn.
Đối với những lời nói đó của Lâm Kiến Quốc, Dương Dương vẫn tin tưởng mà không hề có chút nghi ngờ, lập quyết tâm phải làm một người anh chuẩn mực.
Dương Dương mới ba tuổi đâu thể ngờ được là nó lại bị ông ba không biết xấu hổ của mình lừa gạt trắng trợn, với mong muốn Dương Dương có thể sớm nổ lực học hỏi để tự chăm sóc mình, không phải làm phiền mẹ nó phải bận lòng chăm sóc cho nó nữa.
Từ khi Trần Ái Ân và Dương Dương vào bộ đội sống cùng Lâm Kiến Quốc, lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Ái Ân đã lớn bụng còn không được ăn một ngụm cơm nóng mà phải vội vàng chăm lo cơm nước cho Dương Dương, Lâm Kiến Quốc đã có ý định này rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play