Lâm Tiểu Muội bảo đảm: “Sẽ không đâu. Không phải mẹ thường nói với người ta, có con gái thì nhất định sẽ có con rể sao? Mẹ, sao mẹ chỉ biết khuyên người ta mà không tự khuyên chính mình thế?”
“Bởi vì tôi là mẹ cô chứ sao!”
Một buổi tối này, bởi vì Trần Ái Ân và Lâm Tiểu Muội trở về mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, thường thường truyền ra tiếng cười rộn rã. Triệu Mỹ Hoa nghe thấy lại tức giận: “Cười lớn tiếng như vậy, có biết là làm phiền đến người khác không? Kiến Cường, Đại Bảo là con của chúng ta hay là con cả Trần Ái Ân thế? Sao anh lại để bọn nó ở luôn nhà mẹ anh mà không gọi bọn nó về?”
Lúc ăn cơm, Triệu Mỹ Hoa chỉ có thể mặt đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiến Cường. Cả một thời gian dài như vậy, chị ta cảm thấy chính mình chịu không nổi.
Chị ta nhớ con trai, chị ta nhớ con gái!
Lâm Kiến Cường: “Kêu về làm gì? Cô cũng đâu biết dạy con. Khó được bây giờ mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, cũng tình nguyện giúp chúng ta dạy bọn nó. Để bọn Đại Bảo ở nhà bà nội thì làm sao?”
Chờ đứa con đầu lòng trong bụng Trần Ái Ân được sinh, mẹ hắn nhất định sẽ thiên vị nó như đã thiên vị Lâm Kiến Quốc vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT