Trong một năm qua, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo thay đổi lớn thế nào, Lâm Kiến Cường ngoài miệng không nói nhưng vẫn xem trong mắt, ghi tạc trong lòng cả đấy.
Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói đó của Triệu Mỹ Hoa mà sinh ra hoài nghi với Trần Ái Ân rồi đem ba đứa nhỏ kéo về bên người.
Hắn là không chắc Trần Ái Ân có thể thi đậu đại học hay không, nhưng hắn biết cô là người đọc sách, có bản lĩnh. Chỉ cần nhìn Trần Ái Ân mới dùng thời gian một năm đã dạy ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo thay đổi rõ rệt là biết.
Mấy đứa nhỏ trong đội sản xuất trốn học rất nhiều, nhưng Đại Bảo, Nhị Bảo chưa bao giờ trốn học, vừa về đến nhà liền làm bài tập, chưa bao giờ cần hắn phải thúc giục cả.
Nhìn con nhà người ta bị treo lên đánh vẫn la hét không chịu đi học, lại nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, chỉ thế thôi đã đủ làm lòng Lâm Kiến Cường thỏa mãn rồi.
Lúc này, đầu óc Lâm Kiến Cường đều rõ ràng cả. Hắn biết ba đứa nhỏ nhà mình đi theo Trần Ái Ân mới tự giác như vậy, chứ ngược lại, nếu là đi theo Triệu Mỹ Hoa thì nhất định lại giống như trước kia, ba ngày thì đã hết hai ngày làm loạn không muốn đi học, không muốn đọc sách rồi. Còn không phải sao, ba đứa bé này sau khi tiếp xúc với Trần Ái Ân mới về nhà yêu cầu hắn cho đi học cơ mà.
Lâm Kiến Cường không tin lời mình nói làm Triệu Mỹ Hoa rất không vui: “Dù có tốt thì cũng có ích lợi gì đâu, cô ta mang thai con ruột, lại còn định tham gia thi đại học. Con của anh đối với cô ta mà nói, được mấy cân mấy lượng nào? Trông cậy vào Trần Ái Ân vẫn sẽ đối xử tốt với ba đứa nhỏ Đại Bảo còn chẳng bằng để ba đứa chúng nó thân thiết với em còn hơn. Em mới là mẹ ruột của bọn nó, em có thể hại bọn nó sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT