Chuyện này rất nhanh đã được Trần Ái Ân viết thư gửi đến quân khu cho Lâm Kiến Quốc biết.
Đối với chuyện nhà của anh mình, Lâm Kiến Quốc quả thực dở khóc dở cười. Vì tiền, không cho đi học, lại vì tiền, nhất thiết phải vào đại học. Anh không hề nghĩ anh mình lại còn có thể trở thành loại người như vậy. Chỉ cần một chữ “tiền” thì vấn đề đều được giải quyết.
Nếu sau này anh mình tìm được một công việc có tiền lương còn cao hơn so với mình đi lính thì có phải là anh mình sẽ không còn vì chuyện nhập ngũ năm xưa mà canh cánh trong lòng, có ý kiến với mẹ và mình như bây giờ không?
Đương nhiên, chuyện này Lâm Kiến Quốc cũng chỉ có thể ngẫm chứ không có cách nào xác nhận thực tiễn cả.
Trước kia, lúc Lâm Kiến Quốc còn chỉ là một binh sĩ bình thường, Lâm Kiến Cường muốn kiếm nhiều tiền hơn anh cũng đã không dễ rồi. Hiện tại anh đã lên làm doanh trưởng, mỗi tháng tiền lương thưởng tăng hơn trước kia nhiều. Trừ khi Lâm Kiến Cường nhận được món tiền phi nghĩa nào đó, chứ không thì anh ta không có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn Lâm Kiến Quốc được.
Phát tài? Nào có dễ dàng như vậy.
“Hách chính ủy.” Nhìn thấy Hách chính ủy tới, Lâm Kiến Quốc nhanh tay đem nước và ghế dựa mời anh ngồi, làm Hách chính ủy vui vẻ không thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT