“Em con hẳn là tỉnh rồi.”
Trần Bảo Quốc từ rất sớm đã được ba mẹ giáo dục, không dám tùy tiện vào phòng Trần Ái Ân. Sau khi cô gả chồng, Trần Bảo Quốc lại càng có ý thức hơn. Dù biết Trần Ái Ân đã tỉnh nhưng anh vẫn không đụng vào cửa phòng cô.
“Mẹ vào xem nó.” Mẹ Trần vào phòng con gái bà, con bé không phải là tỉnh rồi à, “Thế nào, ngủ ngon không? Muốn ngủ tiếp chốc nữa hả con?”
Trần Ái Ân vẻ mặt xấu hổ: “Mẹ…” Có thể không đề cập tới chuyện này không, quá ngượng ngùng. “Mẹ, có phải mẹ đút Dương Dương ăn rồi không?”
“Chứ sao nữa, chờ con dậy thì thằng bé đòi phát khóc từ đời nào rồi.” Một tiếng sau khi Lâm Kiến Quốc đi, mẹ Trần đã vào phòng ôm Dương Dương ra ngoài để đút ăn rồi.
Nếu không phải Dương Dương cứ nằng nặc đòi phải về phòng chờ Trần Ái Ân tỉnh lại, mẹ Trần đã định mang theo thằng bé bên người, tránh cho nó làm ồn đến Trần Ái Ân ngủ.
Cũng may sau khi về phòng, Dương Dương chỉ cần nhìn thấy Trần Ái Ân thì lại rất ngoan ngoãn, tay trái nghịch tay phải, một mình tự chơi, không hề có ý đánh thức Trần Ái Ân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play