Trần Bảo Quốc kích động không thôi nhìn xe đạp nửa ngày, cũng không biết xuống tay từ chỗ nào cho phải: “Em à, xe này làm sao mày đưa về được thế?”
“Em tự đạp xe về đó.” Lúc này làm gì có khái niệm giao hàng tận nhà chứ.
Trần Bảo Quốc: “Tự mày đạp về á, từ lúc nào mày biết đạp xe đạp vậy hả?” Anh còn không biết đây này!
“……” Trần Ái Ân phát hiện chính mình đắc ý quá mức, “Còn không phải là đạp xe đạp sao, có khó gì đâu, em thấy người khác cưỡi thì cũng nhìn rồi học theo thôi. Ai bảo em thông minh thế cơ mà? Không phải có một câu nói, chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ?”
Trần Bảo Quốc nghe xong lại nghĩ, thì ra học đạp xe đạp dễ dàng như vậy, nhìn một cái liền biết, liền lớn mật mà nắm lấy tay lái.
Không đợi anh kịp đẩy xe đạp một phen thì đã bị ba Trần đánh cho một phát: “Gấp cái gì, xe đạp đã mua về rồi, là đồ nhà mình,có muốn cũng không chạy được. Mày cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, trời đã tối rồi. Vạn nhất tối lửa tắt đèn, mày làm xe đạp ngã hỏng thì làm sao bây giờ?”
Xe đạp loại này, ba Trần cũng thích lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT