"Cháu cháu cháu cháu, cháu cũng muốn ăn." Lâm Nhị Bảo vội phát hoảng, rất sợ cô nhỏ quên cho nó một phần.
"Cháu..." Lâm Tiểu Hoa gấp lên chỉ biết hô “cháu” một tiếng, sau đó chạy đến trước mặt cô út Lâm, ôm đùi cô không buông tay, mặt thì ngẩn lên, tội nghiệp nhìn cô, không ngừng gọi "Cô út".
"Đừng nóng vội, đều có, đều có hết."
Cô út Lâm vui vẻ phất phát kẹo cho ba đưa cháu trai, cháu gái mình.
Trước kia cô mua kẹo cũng là muốn cho cái này ba đứa nhỏ này ăn, nhưng những lúc đó, cô út Lâm luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy cô bỏ tiền ra mua đều lãng phí, không đáng giá. Bởi vì cô út Lâm biết, cô cho nhà chúng nhiều kẹo như vậy, ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo có thể ăn thì đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ là một, hai cục thôi, còn lại đều bị Triệu Mỹ Hoa cầm đi đưa hết cho Triệu gia .
Nhưng năm nay cô út Lâm đã nghĩ kỹ rồi, số kẹo này cô không đưa qua cho nhà Lâm Kiến Cường nữa mà để lại trong nhà mình. Ba đứa nhỏ Đại Bảo nếu muốn ăn kẹo thì có thể chạy đến tìm cô rồi cô phân cho từng đứa chứ sao.
Thực ra, trước kia cô út Lâm cũng từng nghĩ là sẽ làm như vậy rồi, đáng tiếc, Triệu Mỹ Hoa quản ba đứa nhỏ này rất nghiêm, không cho chúng tới chơi. Lúc đó, ba đứa nhỏ này ở Triệu gia còn chưa nhận biết được là chúng bị đối xử bất công, dù sao cũng đều còn rất bé mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT