"Triệu Mỹ Hoa!" Đến Lâm Kiến Cường cũng bị sự ngu xuẩn của Triệu Mỹ Hoa chọc cho tức đến bật cười, "Em dâu, em đừng hiểu lầm, chị dâu em không có ý gì khác đâu."
"Không có ý gì khác là có ý gì?"
"..."
Lâm Đại Bảo bậm môi, túm lấy người Lâm Nhị Bảo, từ trong tay mẹ “cứu” nó ra: "Mẹ, mới sáng sớm mẹ qua đây làm gì?" Tới để bóp Nhị Bảo đến khóc à?
Đây là cái tật xấu gì, chẳng lẽ người lớn đều thích bóp nhéo người khác sao?
Nhưng bà nội và thím nhỏ đều không làm thế bao giờ, nó không thích những người lớn thích bóp nhéo trẻ con đâu.
Chút tính toán nhỏ không thành công, Triệu Mỹ Hoa cũng coi như là biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào: "Ý là tôi một buổi tối không gặp con trai mình, nhớ nó quá nên không nhịn được cùng thằng bé thân mật một chút. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đưa là tâm can bảo bối của mẹ đó, tối nay cùng mẹ về nhà nhé. Không nhìn thấy hai đứa, mẹ thậm chí ngủ cũng không nỡ ngủ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT