Mẹ Lâm cũng có chút không vui, "Mẹ chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, nào có kiến thức như ba con, cái gì mẹ cũng đều không hiểu. Lúc ba con còn sống, mẹ nghe ông ấy. Ba con không còn nữa, mẹ cũng không biết phải làm sao, cũng may là có Kiến Quốc chống đỡ cái nhà này. Nhưng Kiến Cường lại..."
Lâm Kiến Cường trách mẹ Lâm lúc đó không nhắc nhở bảo ban hắn, để hắn tự mình sa ngã buông xuôi như vậy. Nói đến thì, chính mẹ Lâm cũng ít nhiều tự trách mình vì điều đó.
"Thím nhỏ ơi, em bé tỉnh rồi ạ, đang tìm thím đó." Lúc này, Lâm Nhị Bảo đã mang giày, lạch bạch chạy tới tìm Trần Ái Ân , "Thím nhỏ ơi, cháu đói ."
"Nhị Bảo dậy rồi à? Rửa mặt xong là có thể bữa sáng nha, để thím nhỏ vào xem em bé thế nào đã nhé."
Trần Ái Ân về phòng, quả nhiên thấy Dương Dương đã tỉnh, đang từ trong chăn chui ra ngoài. Cả người cu cậu chỉ mặc một lớp áo thu, chân trần, đang quay lưng với cô, chu cái mông nhỏ với tư thế bò ngược đang tìm cách xuống giường tìm cô.
Trần Ái Ân ôm lấy Dương Dương, một lần nữa nhét cu cậu vào trong chăn: "Ngoan, để mẹ mặc quần áo cho con đã."
Cũng may Dương Dương mới từ trong chăn chui ra, sờ lên người vẫn còn nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ mủm mỉm còn mang theo chút đỏ ửng vì vừa tỉnh ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT