“Tôi biết, nhưng tôi không có ý định đi theo tình tiết trong kịch bản, dù sao tôi là một người có máu có thịt, có tư tưởng thật sự, muốn làm tôi kịch bản hóa ư, tuyệt đối không thể!” Vân Tô nói rất có khí phách, đôi mắt dịu dàng ấy cũng vì cảm xúc thay đổi mà trở nên kiên định và sâu lắng.
Huống chi anh đang từ từ loại bỏ hết những nguyên nhân kích thích anh hắc hóa từ trong trứng nước.
“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi có một chuyện muốn nói rõ với anh, An An bây giờ là con của tôi, nếu anh cứ khăng khăng muốn nó đưa ra lựa chọn thì tôi tin nó nhất định muốn ở bên cạnh tôi hơn, tôi sẽ không giao An An cho anh đâu” Tuy nội tâm Biên Duyên rất náo động, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, có một số việc cần đợi tới khi xung quanh yên tĩnh mới nói chuyện với hệ thống sau.
“Yên tâm, tôi sẽ không tranh giành An An với cô đâu." Vân Tô nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hiển nhiên An An bây giờ đang rất ỷ lại Biên Duyên, chỉ cần cô đối xử tốt với An An, anh sẽ không cưỡng ép mang đứa trẻ đi.
“Nếu đã nhất trí với với nhau, vậy thì anh có vấn đề gì cứ hỏi tôi, chỉ cẩn tôi biết tôi nhất định sẽ trả lời” Biên Duyên nghe anh ta nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, còn mấy lời anh nói có thể tin được bao nhiêu thì cô sẽ cân nhắc.
“Cô có biết diễn biến hoàn chỉnh sau này của thế giới này không?” Đa số những thông tin Vân Tô biết đều là những thông tin đứt quãng, nên anh bất đắc dĩ phải đến tìm Biên Duyên.
“Khi tôi xuyên việt tới đây, tác giả vẫn chưa viết xong, nhưng nếu sau này nhớ ra gì đó, tôi nhất định sẽ liên lạc với anh” Biên Duyên nhìn anh cười ngại ngùng, đừng nói đoạn cuối, ngay cả khi truyện đang ra cô cũng không đọc kịp tiến độ ra chương của tác giả, cô vốn còn tính dọn sạp quay về thì xem, nhưng nào ngờ lần ra ngoài này sẽ không còn quay về được nữa.
“Được rồi, nhưng bây giờ không nói đâu xa, trước mắt tiếng động dưới vách núi này sợ là đại nạn lần thứ hai sắp xảy ra rồi. Chúng ta nên báo cho mọi người tiếp tục chuẩn bị sẵn sàng đi.” Vân Tô nghe tiếng, đưa mắt nhìn cô rồi lại đi lên trước một bước, nghe rõ tiếng gào và trầm đục phía dưới xen lẫn vào tiếng vang.
“Sức của tôi đơn bạc, nếu tự đi nói chuyện này với mọi người cũng không ai tin, chỉ đành nhờ anh là đội trưởng của binh đoàn khu Bảy nhắc nhở cho mọi người biết." Cô nhớ tác giả có miêu tả một đoạn về đại nạn lần này, Biên Duyên cũng đi đến đứng ở vách đá, nghiêng đầu nghe ngóng ra ngoài, đáng tiếc cô chỉ thấy được một vực sâu thăm thẳm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT