Đi vào khu an toàn tạm thời ngoài tường thành, rất nhiều người đang xếp hàng vào thành, so với xe đi săn với trang bị cao cấp ở xung quanh, thì bề ngoài của xe nhà di động sau khi được cải tạo của Biên Duyên lẫn vào trong đội ngũ không hề thu hút.
“An An, con đói rồi hả?” Nhân lúc xếp hàng, Biên Duyên đứng dậy đến bên sô pha hỏi đứa trẻ vừa tỉnh dậy.
Đứa trẻ nghe xong dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Biên Duyên một cái, sau đó lắc đầu thể hiện mình không hề đói.
“Được rồi, cố nhịn một lúc, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa xong mẹ sẽ nấu đồ ăn cho con.
Nhìn dáng vẻ đứa trẻ ôm con gấu bông bẩn thỉu không nói chuyện, Biên Duyên càng đau lòng hơn.
Bởi vì trong ký ức, vì tiết kiệm tinh hạch tìm nam chính nên mấy năm qua nguyên chủ có thể nói là vô cùng tiết kiệm, khẩu phần lương thực phụ và màn thầu của một người coi như lương thực cả ngày của hai người, hơn nữa cô ta cảm thấy trẻ con không đói là được, vì vậy lương thực một ngày cô ta ăn hai phần ba, đứa trẻ ăn một phần ba.
Trước đây đứa trẻ còn biết kêu đói, sau đó cậu bé gần như không mở lời nữa, cứ đói là đến múc nước trong thùng sắt ở phòng bếp uống, thế giới bên ngoài như nào cậu bé gần như chưa từng xem qua, đối với cậu bé mà nói chiếc xe nhà di động rách nát trước đây là thế giới của cậu bé.
Vì vậy sự thay đổi của chiếc xe lần này khiến đứa trẻ mới tỉnh lại hơi hoảng hốt. Khi trên đường không có ai Biên Duyên còn có thể thiết lập hình thức lái tự động để nói chuyện với cậu bé, nhưng bây giờ bên ngoài nhiều người phức tạp, cô chỉ đành tự mình lái xe.
Nghe tiếng ồn ào, thúc giục bên ngoài, cô nâng tay khẽ xoa mái tóc thô ráp của đứa trẻ rồi về phòng lái, xe chầm chậm tiến về phía trước một đoạn, Biên Duyên dừng xe lại nhìn dòng người phía trước với vẻ mặt rối rắm.
Nguyên chủ trước đây cũng giống bọn họ, ở trong thành, ngoài thành làm việc vất vả bẩn thỉu nhiều năm, cô ta bằng lòng làm những chuyện này chỉ để sau này có thể cùng nam chính sống bên nhau.
“Lần đầu tiên vào thành thì qua đây lấy giấy hướng dẫn điền thông tin vào thành, đừng đứng ở cửa làm ảnh hưởng đến người khác, trời sắp tối rồi, nhanh lên cho tôi."
Vào lúc này Biên Duyên nghe thấy tiếng thét to của nhân viên phía trước, cô nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy một người mặc trang phục giống nhân viên công tác kiểm tra ở cửa thành đứng đó, sắc mặt thiếu kiên nhẫn hét lên.