“Thích Uyên, Tiểu Duyên nhà chúng tôi mấy năm nay cũng sống không dễ dàng, một mình nó nuôi con, mấy hôm trước nghe nói cậu đến phía Tây thành, nó mới đưa con đi tìm cậu.” Người phụ nữ lúc nói đến Biên Duyên trên mặt đều là vẻ thương xót, bà ta cũng không ngờ rằng sẽ gặp được Thích Uyên ở đây, lời Biên Duyên nói trước đó chẳng nhẽ là thật, Thích Uyên đến đây tìm mẹ con họ.
“Con, bà nói lại lần nữa, con của ai?” Thích Uyên lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ trung niên giống như cây đao, khí thế được tôi luyện sau mạt thế khiến cổ người phụ nữ trung niên kia lạnh toát.
“Cậu, của cậu, trước mạt thế nó mang thai con của cậu, cậu không thể vì bây giờ nó không còn cha mẹ nên không nhận nữa…” Người phụ nữ trung niên bị anh ta nhìn thì khẽ run lên, giọng nói cũng yếu ớt hơn.
“Không phải con của tôi, bà nói mấy hôm trước cô ấy đến khu Tây thành?” Lúc Thích Uyên nói câu này là cắn răng nhả từng chữ, trước mạt thế anh ta chưa từng chạm vào Biên Duyên, con của cô sao có thể là của anh ta chứ.
“Thích Uyên, cậu như vậy là không được, sau mạt thế mặc dù anh trai và chị dâu tôi mất rồi, nhưng cậu không thể sỉ nhục con cái nhà họ Biên chúng tôi.” Người phụ nữ trung niên nghe xong trừng mắt, dáng vẻ như thấy không công bằng với Biên Duyên, nhưng trong lòng lại biết rằng bà ta nói như vậy không phải vì Biên Duyên mà là vì bọn họ, con nhóc Biên Duyên lái cái xe rách muốn đến Tây thành, chỉ sợ hai mẹ con bọn họ đã sớm bị động vật biến dị ăn đến xương cốt không còn, cô chết cũng không sao, chỉ cần Thích Thiều An là con của Thích Uyên, vậy thì Thích Uyên không thể nào bỏ mặc bọn họ không quan tâm.
“Ngày mai xuất phát đến Tây thành, tôi phải đích thân xem xem đứa con trai từ trên trời rơi xuống của tôi trông như thế nào.” Nhìn khuôn mặt già nua của người phụ nữ bên cạnh, Thích Uyên híp mắt lạnh lùng nói, đặc biệt là hai chữ con trai, anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Hàm Ngọc, em phải tin anh, con của anh chỉ có thể là em sinh, còn về con của Biên Duyên rốt cuộc là của ai, đợi sau khi chúng ta đến Tây thành hỏi cô ta là biết ngay.” Thích Uyên đứng dậy, thu lại khí thế quanh người rồi ôm người phụ nữ sắc mặt trắng bệch bên cạnh vào lòng, bây giờ nói nhiều cũng vô ích, đợi gặp được người sẽ lấy lại sự trong sạch cho anh ta.
“Vâng, em tin anh.” Cố Hàm Ngọc dựa vào lòng Thích Uyên, trong đôi mắt cụp xuống chứa ánh sáng tối tăm, cô ta không thể nào ngờ được cái người phụ nữ Biên Duyên kia vẫn còn sống, lại còn sinh ra một đứa con tưởng rằng của Thích Uyên.
Nếu như cô ta biết được người ở cùng Thích Uyên đêm hôm đó là cô, mà năm năm sau tận thế vẫn như vậy thì liệu cô ta có phát điên không nhỉ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play