Sau khi Biên Duyên cảm giác mình bị kéo thật mạnh, cô ngước mắt lên, nhìn thấy phía trên có một ánh sáng lóe lên.
Lạc Thu Minh nhìn thấy những gương mặt quen thuộc hiện ra trong vùng sương mù đen, anh ấy kích động đặt thang xuống cạnh vùng sương mù đen, nhanh chóng đón mọi người trở về sở chỉ huy.
Tất cả im lặng xúc động ôm nhau, Lạc Thu Minh bây giờ đã có thể đứng dậy, anh ấy nhìn Lạc Hồng đang vui vẻ trước mặt mình, lặng lẽ cầm một cây gậy gỗ thô dài ở một góc.
Khi đoàn người trở về từ vùng sương mù đen chào hỏi mọi người, tiếng rên than khóc của Lạc Hồng luôn vang vọng bên tai bọn họ.
Đáng tiếc, mọi người đều dùng ánh mắt đáng đời nhìn cậu ta, sau đó tiếp tục kể lại với những người xung quanh về sự nguy hiểm ở thế giới sương mù.
Sau khi đánh gãy một cây gậy, Biên Duyên tiến tới hỏi An An ở đâu, khi biết cậu bé ở nhà, trước khi đi, cô lặng lẽ đưa cây gậy trong tay cho Lạc Thu Minh.
“Chị Biên, chị quá đáng quá!” Biên Duyên đi khỏi sở chỉ huy mà còn nghe tiếng la thảm thiết của Lạc Hồng từ đằng sau, cô cười nhếch môi, đứa trẻ hư thì đáng bị đánh, không đánh thì không nhớ lâu.
“Cùng về với tôi đi!” Lúc Biên Duyên bò lên khỏi vực sâu, chuẩn bị lên xe thì Vân Tô đã bước đến gần chỗ cô.
“Được.” Biên Duyên nhìn chú Vân đằng sau anh và người ôm mông biểu cảm đau đớn đang đi khập khiễng về phía xe, lúc này cô mới đồng ý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT