Ở bên kia, Hạ Thu Ca sau khi bận rộn xong mới phát hiện con mình không biết từ lúc nào đã lên xe bán đồ ăn, nhìn trước xe bán đồ ăn của Biên Duyên có một hàng dài xếp hàng, cũng ngại đi qua làm chậm trễ việc làm ăn của người ta.
Chỉ là cô ấy nghĩ đến việc đám trẻ ở bên chỗ cô ăn uống nên hơi ngại, cô ấy quyết định đợi làm xong đồ trong tay thì sẽ làm cho An An một chiếc quần, dù sao đồ ăn cô bán cũng không rẻ, nhà bọn họ không thể vì trẻ con thích chơi với nhau mà chiếm hời của người ta.
Lúc Biên Duyên hết bận cô ấy mới qua đón hai đứa con về, Hạ Thu Ca nghe được toàn là những lời ngây ngô khen Biên Duyên làm đồ ăn rất ngon của hai đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của đám trẻ, trong lòng Hạ Thu Ca đột nhiên hơi chua xót, trước đây ở đâu cũng có đồ ăn ngon để ăn, bây giờ muốn ăn lại không dễ dàng, bọn họ từng trải qua hòa bình trước mạt thế, từng nếm đồ ăn ngon thời đó.
Nhưng con của cô ấy đứa lớn nhất không còn nhớ chuyện lúc đó, sau khi bọn chúng nhớ được thì đồ ăn cũng chỉ để lấp đầy bụng, còn về mùi vị có ngon hay không, trước lúc gặp mẹ con Biên Duyên, bọn chúng chưa từng biết.
Là cha mẹ, bọn họ cũng muốn cho con những điều tốt nhất, bây giờ bên cạnh có nhà Biên Duyên, cô ấy quyết định có khổ hơn nữa cũng không muốn con khổ.
Sau này chỉ cần tiết kiệm hơn, cách ba đến năm ngày mua một suất cho người nhà cải thiện bữa ăn, đồ ăn có thịt động vật biến dị cấp cao không mua được, với giá của xe bán đồ ăn bên cạnh bọn họ vẫn mua được.
Hạ Thu Ca suy nghĩ như nào Biên Duyên không biết, cô lúc này đang thu dọn phòng bếp, bận rộn cả một ngày eo mỏi lưng đau, đang suy nghĩ xem ngày mai có nên giảm số lượng không.
Nhưng suy nghĩ lại thì ở thế giới này, mệt thì có mệt nhưng sớm nâng cao thực lực cũng là một cách giữ mạng.
Huống hồ mức độ này vẫn không mệt bằng trước đây sáng đi làm tối tiếp tục đi bày sạp bán hàng được.
Sau khi bận rộn xong, Biên Duyên quay đầu nhìn thấy nhóc con vừa cụp mắt.
“An An, sao vậy con?” Biên Duyên bỏ tạp dề ra ngồi xổm xuống nhìn An An hỏi.
“Mẹ, con, con đấm lưng cho mẹ.” An An dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn cô rồi bỏ đồ trong tay xuống nhanh chóng đứng dậy đi đến phía sau lưng Biên Duyên.
Sau đó lưng Biên Duyên truyền đến tiếng đấm nhè nhẹ, động tác cẩn thận chỉ sợ làm người được đấm bị đau.