Sau khi Biên Duyên lấy một cái ra đặt trên giấy thì lại cất hộp thức ăn vào trong túi.
Cô lau tay rồi bẻ nó ra, tuy cắn thử một miếng thấy có hơi lạnh nhưng hương vị vẫn rất ngon miệng, dù sao cô cũng đã đoán trước được ở đây không thể tiện nghi đến mức làm được đồ ăn nóng hổi nên đã dứt khoát chế biến thành bánh ăn vặt.
Bánh nhân thịt thơm ngon, không chỉ chắc bụng mà còn có tác dụng tuyệt vời, nhưng sau khi ăn hết một cái thì dù có ngon miệng đến đâu cũng không thể tham lam ăn thêm được.
Khi Biên Duyên ăn được hai phần ba chiếc bánh nhân thịt thì động tác ăn bánh đột nhiên khựng lại, sau khi nhét nốt miếng bánh nhân thịt còn lại vào miệng thì cô lập tức nghiêng người nhanh chóng lăn sang bên cạnh, cả người chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã trốn đến phía sau một tảng đá đen khác.
Sau khi Biên Duyên đứng dậy thì chiếu ánh mắt cảnh giác về phía chỗ mình vừa mới ngồi, chỉ là khi cô nhìn thấy có thứ gì đó chui ra từ dưới mảnh đất đen phía sau tảng đá thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ngay cả bánh nhân thịt đang nhai trong miệng cũng không còn thơm ngon nữa, thậm chí còn có chút khó nuốt.
Thứ chui ra từ dưới lớp đất đen phía trước có hình dạng giống như giun mềm, nhưng hình thể của nó không thể nào so được với giun. Cơ thể của nó to như cái vại, sau khi bò ra khỏi lớp đất đen thì dựng đứng lên cũng phải dài hơn mười thước.
Biên Duyên từ nhỏ đã chán ghét mấy loại động vật không xương sống này, đặc biệt là diện mạo của con côn trùng phía trước quá cay mắt. Bởi vì lớp da bên ngoài của nó trong suốt nên nếu nhìn từ xa thì trông nó giống như một vật thể màu hồng, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện màu sắc kia là do thẩm thấu từ trong cơ thể nó mà ra. Đặc biệt là vừa rồi nó mới nuốt một con mồi, hệ tiêu hóa trong cơ thể của nó vẫn còn đang nhúc nhích khiến Biên Duyên phải cố gắng hết sức để nén cơn buồn nôn mới có thể mạnh mẽ nuốt miếng bánh nhân thịt trong miệng xuống.
Ngoài cơ thể của nó ra thì phần miệng của nó càng khiến da đầu người ta tê dại, bên trong cái miệng khổng lồ đầy bột chua là từng tầng, từng tầng răng nanh dày đặc, hơn nữa không biết có phải vừa rồi nó chưa được ăn no hay không mà sau khi ngửi thấy mùi hương của Biên Duyên mới chui ra từ dưới lớp đất đen, cái miệng kia không ngừng nhỏ chất lỏng xuống nơi mà Biên Duyên vừa ngồi khiến sắc mặt của cô vô cùng khó coi.
Chẳng qua là Biên Duyên thấy dáng vẻ nó cứ vây quanh phía trên tảng đá đen vừa rồi cô ngồi lắc lư qua lại thì phỏng đoán có thể nó không có mắt, e là phải tìm kiếm con mồi dựa vào thính giác hoặc vị giác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play