Nhìn biểu cảm khoa trương của Lạc Hồng, Biên Duyên vẻ mặt tươi cười, cô nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu xa sau đó bưng khay chen vào giữa hai người họ rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Biên Duyên đi xuống tầng, Vân Tô liếc nhìn em trai ngốc bên cạnh với ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm nói, lần này Lạc Hồng đoán đúng thật rồi, nhưng mà trước mắt thì không thể nói cho cậu ta biết, vì thế anh chỉ có thể mở miệng nói với em trai ngốc sắp bùng nổ vì câu nói của Biên Duyên rằng “Gọi những người khác, vừa đi vừa nói chuyện.”
Tạm thời không cần nghỉ ngơi, trên đường đi vực sâu anh sẽ dạy cho mọi người cách hấp thu năng lượng trong tinh hạch ở trên xe. Hấp thu năng lượng không chỉ có thể hồi phục và thăng cấp, mà còn có thể loại trừ sự mỏi mệt của cơ thể.
“Được, em đi gọi bọn họ.” Nói xong, Lạc Hồng nhìn cánh cửa đã hỏng bên cạnh một cái rồi chạy nhanh như một cơn gió, cảm xúc của cậu ta đúng là tới cũng nhanh và đi cũng nhanh.
Nhìn tinh hạch trong tay đã bị anh hút hết năng lượng, Vân Tô lấy điện thoại trong túi áo ra gọi một cuộc, anh về phòng thay một bộ quần áo mới, sau đó mới đi xuống tầng.
“Đại ca!” Mấy người đang chờ ở phòng khách thấy Vân Tô xuống thì không hề lo lắng nữa, chỉ còn lại sự vui mừng không thể kìm chế khi thấy đại ca xuất hiện trước mặt họ với tinh thần không tệ lắm, rốt cuộc thì mọi người đều biết trạng thái của đại ca lúc mới trở về xấu thế nào.
Hơn nữa, có vẻ là Lạc Hồng đã nhắc nhở bọn họ một chút rồi.
“Đợi lên đường rồi nói, đi thôi!” Vân Tô gật gật đầu với họ, sau đó anh dẫn đám người đi ra sảnh lớn.
Đoàn người đi qua sân đến chỗ cửa sau, anh ra hiệu cho những người khác đi trước một bước, sau đó đi về phía xe đồ ăn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT