Nhưng đó là phần của đại ca, vì thế mọi người chỉ có thể liếc nhìn một cái rồi thèm nhỏ dãi.
Sau khi lên tầng, Biên Duyên gõ cửa phòng. Nghe thấy tiếng Lạc Hồng bảo mình đi vào, cô cũng đẩy cửa bước vào ngay.
“Lạc Hồng, cậu cũng vất vả cả ngày chưa nghỉ ngơi rồi, đồ ăn dưới tầng cũng sắp nguội, cậu đi ăn gì đó trước đi, ở đây cứ để tôi lo.” Nhìn Lạc Hồng vẫn đứng ở đầu giường không ngừng vận chuyển năng lượng sinh mệnh cho Vân Tô, Biên Duyên buông đồ ăn xuống rồi nói với cậu ta.
Lạc Hồng quay đầu lại nhìn bóng dáng của cô một cái, cậu ta vốn không muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh họ, cậu ta vẫn miễn cưỡng gật đầu.
“Anh, em ăn xong rồi sẽ quay lại ngay.” Lạc Hồng nói xong thì nhìn Biên Duyên với ánh mắt muốn nói lại thôi, sau đó cậu ta chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
“Cái tính hấp tấp của thằng nhóc này vẫn vậy, nhiều năm trôi qua rồi vẫn chưa thay đổi.” Nhìn cánh cửa đóng lại, Biên Duyên bưng một bát canh tới chỗ Vân Tô.
“Cô nói như thể cô lớn hơn Lạc Hồng nhiều lắm ấy.” Nghe Biên Duyên nói chuyện già dặn như vậy, trong mắt Vân Tô cũng hiện lên ý cười.
“Dù lớn hơn nhiều hay ít thì tôi cũng lớn hơn cậu ấy. Đây là canh long phượng đặc biệt tôi nấu, anh ngồi dậy uống một ít đi.” Đặt bát canh lên tủ đầu giường, Biên Duyên đỡ Vân Tô ngồi dậy một chút, tư thế như vậy sẽ tiện hơn.
“Cô vất vả rồi.” Nhìn bát canh màu trắng sữa đang tỏa ra mùi hương đậm đà, Vân Tô cảm thấy dạ dày của anh vô cùng chờ mong được uống một ngụm, xem ra tối hôm qua anh đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT