Sau khi lau miệng, An An cũng giơ nắm tay nhỏ lên chơi thoắt hiện thoắt ẩn trong phòng, đúng thật chỉ có món ăn của mẹ nấu ngon nhất.
"Bảo bối đến đây, con đã thức tỉnh dị năng rồi nên mẹ muốn dạy cho con một chút về dị năng giả." Biên Duyên nhìn bóng dáng chớp lóe của cậu bé thì cảm thấy nên nói về vấn đề năng lượng trong hạch dị năng và dị năng giả cho cậu bé hiểu rõ, nếu không cậu bé cứ tiếp tục lạm dụng dị năng như thế sẽ gặp chuyện không may trong tương lai.
"Chuyện gì thế mẹ, mẹ nói đi!" An An thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Biên Duyên, rồi ngẩng đầu nhìn cô với gương mặt đầy chờ mong. Điều này chứng tỏ bây giờ An An rất hứng thú với những chuyện có liên quan đến dị năng giả.
“Con có biết vì sao dị năng giả lại khác với người bình thường không?” Biên Duyên nhìn An An, biểu cảm trên mặt cô cũng trở nên nghiêm túc.
“Con không biết.” An An nghe cô hỏi vậy thì tỏ ra rất khó hiểu, rốt cuộc thì trước giờ mẹ chưa hề nói với cậu bé về chuyện này.
“Bởi vì trong cơ thể của những dị năng giả đã thức tỉnh dị năng xuất hiện một viên hạch dị năng chứa năng lượng, mà để vận chuyển và thăng cấp hạch dị năng thì đều cần có năng lượng…” Biên Duyên ngồi trên ghế nhìn An An, cô chưa từng học tập bài bản những tri thức về dị năng, cho nên những gì Biên Duyên nói với cậu bé đều là những lý giải của chính cô về dị năng.
Nghe mẹ nói, An An cái hiểu cái không, tuy rằng chưa thể nghe hiểu hết toàn bộ, nhưng với ví dụ so sánh đơn giản rõ ràng mà mẹ đưa ra, cậu bé vẫn hiểu được một phần nhỏ.
“Dị năng cần có năng lượng để duy trì, trong tình huống an toàn thì việc rèn luyện dị năng để bản thân có thể sử dụng nó một cái nhuần nhuyên là rất tốt, nhưng khi xung quanh có nguy hiểm thì nhất định phải chú ý tình trạng năng lượng trong cơ thể. Nếu năng lượng ít thì phải dùng dị năng ở lưỡi đao, không thể tùy ý lãng phí năng lượng trong cơ thể.” Nhìn ánh mắt cái hiểu cái không của con trai, Biên Duyên cố gắng nói một cách đơn giản nhất.
“Con biết rồi mẹ, dị năng cũng giống như màn thầu lúc trước, trong tình huống không có đủ màn thầu để ăn thì nhất định phải để dành một cái đến cùng, chờ khi nào đói đến mức không chịu nổi nữa mới ăn!” Đôi mắt to đen nhánh của An An chuyển động, cậu bé vỗ vỗ lòng bàn tay, nhìn mẹ với vẻ mặt kích động, những gì mẹ nói thật giống đạo lý mà cậu bé tự ngẫm ra lúc phải chịu đói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play