"Mẹ ơi, bọn quái vật vừa nãy còn đến nữa không?" Lúc Biên Duyên đang uống nước, An An lại nâng gương mặt lo lắng lên nhìn mẹ mình.
"Chúng nó đi hết rồi, An An đừng sợ." Biên Duyên dừng việc uống nước lại, xoay người bế An An lên đi đến ghế sô pha.
"Đi hết rồi?" Lúc nãy cậu bé nhìn thấy rất rõ ràng là đám quái vật kia đã bị mẹ giết chết, còn dính lên người mẹ mùi máu rất hôi.
"Ừm, chúng đi cả rồi..." Lúc này Biên Duyên đã đến gần ghế, chuẩn bị ngồi xuống nhưng cô đã khựng lại nhìn quần áo dệt bằng len của An An đang đặt ở đó, bên trên bề mặt chúng có dính vài giọt màu xanh biếc rất quen thuộc với cô.
"An An, cái này dính ở đâu thế?" Biên Duyên hít một hơi thật sâu, ổn định đáy lòng nóng vội của mình rồi dùng giọng nói dịu dàng nhất hỏi cậu bé, màu máu này không nên dính trên quần áo của An An mới phải.
"Lúc mẹ giết quái vật, không cẩn thận bị bắn vào đó." An An nghe cô hỏi lập tức quay đầu lại nhìn vài giọt máu màu xanh dính trên vai áo, suy ngẫm một lúc rồi trả lời.
"Con thấy mẹ giết quái vật sao?" Biên Duyên nghe cậu bé trả lời mà cảm giác cuống họng mình khô khốc khi phát ra tiếng nói.
"Vâng." An An nhìn ánh mắt của mẹ thật nghiêm túc, nghĩ mình đã làm sai gì đó rồi, đành cúi đầu xuống lo lắng.
"Hệ thống, đây là chuyện gì thế? Chẳng phải đã mở hình thức che giấu rồi sao?" Lúc này Biên Duyên đang âm thầm chất vấn hệ thống, An An vẫn còn quá nhỏ, tuy máu của quái vật không có màu đỏ, nhưng không nên cho một đứa bé bằng tuổi này nhìn thấy hình ảnh giết chóc đầy máu tanh như thế.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play