“Đi thong thả không tiễn.” Biên Duyên nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé đột nhiên trở nên phức tạp thì nhún vai, trở về trong xe.
Về phần tại sao cậu bé lại như vậy thì cô cũng không để ý, dù sao thì cô cũng chỉ là người phục vụ cơm nước thôi, không có nghĩa vụ phải thay đổi tâm trạng của người lấy cơm.
Biên Duyên bế An An xuống xe, dắt cậu bé đi chợ một cách chậm rãi, dù sao thì hôm nay cô đã phạm lỗi mà làm hỏng sách vở và đồ chơi của An An, nên nếu tối hôm nay ra ngoài gặp được món An An thích thì vừa lúc có thể mua cho cậu bé.
Vì ngọn đèn có hơi mờ, ánh sáng yếu ớt chỉ soi sáng được đại khái mấy món được bày ra trên quầy hàng nên không có nhiều người tiếp tục mở quán trong cơn gió lạnh.
Đi một vòng, sau khi đồ ăn tối trong bụng hai mẹ con được tiêu hóa không ít thì trong ngực An An cũng ôm mấy quyển vở và truyện mà cậu bé thích.
Trở lại trong xe, cô bật ánh đèn ấm áp lên, tắm rửa xong xuôi thì Biên Duyên ôm An An nằm trên chiếc ghế sô pha mềm mại cùng nhau đọc truyện.
“Bé cưng à, lát nữa mẹ có việc phải đi ra ngoài một chút, lúc tỉnh dậy mà không thấy mẹ cũng đừng lo nhé, cũng đừng ra khỏi xe, mẹ làm xong chuyện sẽ về, con đồng ý với mẹ được không?” Kể mấy câu chuyện xong thì Biên Duyên vỗ về lưng An An rồi diụ dàng nói.
“Con biết rồi ạ.” An An nghe vậy thì hiểu chuyện mà gật đầu, cậu bé nghĩ một chốc rồi lại hỏi: “Chuyện này cũng giống như chuyện dị năng của mẹ, không được nói cho người khác biết ạ?”
“Bé cưng thông minh quá.” Biên Duyên nhìn An An ngẩng đầu lên, cô hôn lên trán cậu bé một cái.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play