Biết thế mấy hôm trước anh ăn một mình luôn, nếu không phải thấy anh ấy bị thương thì anh cũng chẳng chia cho anh ấy một phần đồ ăn Biên Duyên làm đâu, anh thật sự tính nhầm rồi.
Các thành viên khác trong đoàn đi ăn về, họ đang thảo luận đồ ăn hôm nay đúng là khá ngon thì thấy Triệu Khuyển đi đến từ phía đối diện, anh ta còn đang cầm hai hộp đồ ăn to vào phòng họp, tuy họ không biết ở trong có món gì nhưng mùi thơm ngào ngạt kia khiến mọi người đều chảy nước miếng, món ngon bọn họ vừa thảo luận lúc này đã bị ném lên tận chín tầng mây.
“Đại ca, bà chủ Biên nhờ tôi mang về này.” Triệu Khuyển cười đặt hộp đồ ăn lên bàn.
“Sao cậu lại đặt ở đây, để vào trong phòng nghỉ đi, đây là chỗ để mọi người làm việc mà.” Vân Tô liếc mắt nhìn mọi người xung quanh rồi nghiêm túc nói với Triệu Khuyển.
“Đại ca nói đúng, để tôi cầm vào trong.” Triệu Khuyển nghe vậy thì vội vàng cầm hộp đồ ăn đi về phía phòng nghỉ, chỗ đồ ăn này không nhiều mà xung quanh lại nhiều sói quá không đủ để chia!
“Dặn dò mọi người tăng mạnh tuần tra ở cửa thành và dặn người gác đêm mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, có bất kỳ động tĩnh nào phải báo cáo ngay.” Vân Tô nói, dường như không nhìn thấy mọi người đang liên tục nuốt nước bọt.
“Còn đứng đó làm gì, mọi người đều ra ngoài làm việc đi.” Vân Tô thấy họ vẫn đứng im, giọng anh cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
“Rõ!” Mọi người nhanh chóng trả lời, tiếng hô đều đều mạnh mẽ, chẳng qua là trước khi rời đi ánh mắt họ nhìn anh toàn là sự trách móc.
Thế mà chỉ huy lại ăn một mình, quá không phúc hậu rồi! Vân Tô và Lạc Thu Minh không thèm để ý, đợi mọi người rời đi hai người mới về phòng nghỉ độc hưởng món ngon.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT