Nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Biên Duyên thì cô ấy sẽ không từ bỏ xe bán đồ ăn mà đi theo Chấp Băng bọn họ, nhìn biểu hiện của cô trong lúc bán thức ăn trên xe thì sẽ biết rằng cô càng thích môi trường này hơn, và cũng thích những người đi đến xe để mua đồ ăn.
Sau khi các thành viên trong đội biết là không thể, mặc dù ngoài mặt than vãn, nhưng họ thường nhờ Triệu Khuyển bí mật mang đồ ăn về cho họ, đừng nghĩ rằng anh không biết.
“Không sao đâu, buổi tối gặp anh tôi sẽ mang theo đồ ăn." Biên Duyên nghe vậy thì cười cười, nếu Vân Tô muốn ăn đồ ăn cô nấu thì cứ nói thẳng ra, lấy cớ rõ ràng như vậy ai nghe mà không hiểu.
“Buổi tối dẫn An An theo đi, lúc cô huấn luyện tôi sẽ trông chừng cậu bé cho” Vân Tô nghe cô đồng ý thì khóe miệng không tự chủ cong lên.
“Được, vậy tối nay tôi phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn rồi?" Biên Duyên cười đáp lại.
“Tôi rất mong chờ, tối gặp lại."
“Tối nay gặp” Biên Duyên nói xong liền cúp điện thoại.
Một bên khác, nhìn màn hình đã tắt, trong mắt Vân Tô hiện lên nụ cười thỏa mãn, vừa sờ bụng mình vừa nói chậm rãi: “Rốt cuộc hôm nay có thể an ủi mày một chút rồi."
Sau khi cúp điện thoại, cô mỉm cười cất điện thoại vào ngăn tủ phía trên rồi bắt đầu thắt tạp dề tiếp tục làm việc, vừa rồi cô nói chuyện với Vân Tô thì không cảm giác được, cho đến khi cúp điện thoại mới nhận ra rằng hai người họ đã nói chuyện với nhau được hơn nửa tiếng rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT